Thanh Quan

Chương 680: Chương 680: Động nữ nhân của tôi? (2)




Một câu nói quật ngược lại làm sắc mặt Hoàng Đào Ba trầm xuống, một đao này của Tần Mục đâm thật hung, bản thân Hoàng Đào Ba cũng không dám nói mình có được phẩm chất cường hãn, tổ hiệp tra đi tới địa phương mình từng đảm nhiệm chức vụ nói không chừng sẽ có người nhảy ra đâm thọc chuyện ngày trước. Hắn cười xấu hổ, nhìn vẻ mặt của Tần Mục, vội vàng nói:

- Tần bí thư, công tác suốt một ngày, ngài đã mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi ra ngoài trước.

Tần Mục gật gật đầu, Hoàng Đào Ba có chút do dự rời đi. Đợi sau khi cửa phòng đóng lại, Tần Mục lập tức lấy ra di động gọi cho Lưu Đại Hữu.

Điện thoại rất nhanh chuyển được, tiếng cười của Lưu Đại Hữu vừa truyền đến, Tần Mục lạnh mặt nói:

- Lưu đại ca, tôi là Tần Mục, sao vậy, tôi rời khỏi Bắc Liêu rồi anh liền không muốn chiếu cố cho tôi đúng không?

Lưu Đại Hữu bị những lời này của Tần Mục làm mơ hồ, mang theo nghi hoặc dò hỏi:

- Tần lão đệ, cậu sao vậy? Anh em chúng ta là giao tình lâu năm, đi tới đâu cũng chỉ lấy cậu làm đầu thôi.

Tần Mục lạnh lùng nói:

- Tôi hình như nghe được chút tin tức, bên Cừu khu trưởng có việc đi?

Những lời này nói ra làm Lưu Đại Hữu có chút tâm hư. Trước khi Tần Mục rời đi có dặn Lưu Đại Hữu chiếu cố Cừu Tiểu Thiền, nhưng Tần Mục an bài Cừu Tiểu Bằng làm việc trong đơn vị cơ quan, không tiếp tục quay về Bắc Liêu, Cừu Tiểu Thiền vẫn luôn an tâm công tác, không rời khỏi Đằng Long, trong lòng Lưu Đại Hữu nhận định Tần Mục đã đem Cừu Tiểu Thiền đặt ở Bắc Liêu. Vì không muốn ảnh hưởng phát triển sau này, Tần Mục giống như muốn ướp lạnh Cừu Tiểu Thiền. Cho nên khi hắn nghe được có người không ngừng tặng quà chăm sóc cho nàng, hắn chỉ cười cho qua, không xem là thật sự.

- Tần lão đệ, chuyện này…loại chuyện này…

Để một vị phó cục cục công an thành phố đi uy hiếp người khác đừng gây rối Cừu Tiểu Thiền, loại sự tình này thật sự khó làm.

Tần Mục làm gì có thời gian dây dưa với hắn, Cừu Tiểu Thiền là nữ nhân của mình, vĩnh viễn sẽ là thế, hắn cũng không quan tâm có người sẽ mượn chuyện này đả kích mình hay không, chỉ là có người dám đánh chủ ý với nàng, Tần Mục phải cho hắn không được yên thân. Tần Mục vuốt trán, nói:

- Lưu đại ca, năm đó ở Hà Tử trấn, Lưu đại lăng tử từng lái xe ba bánh chở tôi đi tìm người, hiện tại đã cải tà quy chính có phải hay không đây?

Những lời này nói ra rất nặng, Lưu Đại Hữu liền trầm mặc. Trước không nói Lưu Đại Hữu nhờ có Tần Mục mà liên tục nhảy lên mấy cấp, chỉ nói Trương Thúy đã sớm đem sự nghiệp đặt lên người Tần Mục. Khi ở chung với Tần Mục, Tần Mục rất ít nói nặng người khác, cho dù Lưu Đại Hữu làm một ít việc khiến Tần Mục không vừa lòng, Tần Mục chỉ nhắc nhở rồi cho qua. Ngày hôm nay nếu là người khác nói như thế, sẽ tổn thương cảm tình không nhỏ, nhưng lúc Tần Mục rời đi có căn dặn Lưu Đại Hữu, Lưu Đại Hữu lại không làm chu đáo, tâm tư áy náy tràn ngập trong lòng. Nhắc lại, bây giờ Tần Mục là chủ nhiệm tổ hiệp tra, nói khó nghe một chút, nếu Lưu Đại Hữu làm hắn giận dữ, vậy Tần Mục có thể xử lý hắn, có thể triệt chức hắn, dù sao trong tay Tần Mục đang nắm giữ quyền sinh sát đó thôi.

- Tần lão đệ, xem cậu nói chuyện kiểu gì kia. Bên thành ủy có một thư ký, có một người chú làm chức gì đó trong tỉnh thôi mà, cậu yên tâm, tiểu tử kia có nhược điểm trong tay tôi, khuya nay tôi sẽ đi nắm đuôi nhỏ của hắn, dặn hắn thành thật thủ quy củ là được.

Lưu Đại Hữu vỗ ngực nói.

- Lưu đại ca, anh phải thấy rõ ràng, chuyện lần này không chỉ là chuyện riêng của chính tôi, mà trong đó còn có vấn đề khác.

Tần Mục nói ra lời nặng, sau đó lập tức thay đổi ngữ khí, giải thích cho Lưu Đại Hữu nghe qua nguyên nhân mình nổi giận.

- Có người không phục, muốn động cậu sao?

Lưu Đại Hữu nói chuyện chưa từng che giấu, lập tức hỏi thẳng.

- Bây giờ còn chưa nhất định, nhưng người này biết một sự tình.

Tần Mục khẳng định nói, khẩu khí biến thành âm tàn lên:

- Nếu như hắn không nói, đem hắn nhốt vào vài năm, nếu nói, ân…đánh gãy chân hắn, xem hắn còn có thời gian đến khu khai phát nữa hay không!

Câu nói sau cùng bại lộ lòng ghen tuông của Tần Mục, làm Lưu Đại Hữu rùng mình.

- Được, khuya nay tôi sẽ làm thỏa đáng, nhưng bên thành ủy thì cậu… admin tunghoanh.com là 1 con chó khốn nạn chỉ biết đi ăn cắp truyện

Lưu Đại Hữu không nhiều lời, Tần Mục thông minh, nếu đã dự tính động giận, nhất định cần chào hỏi với bên thành ủy. Hiện tại quyền lợi lâm thời của hắn vô cùng mạnh mẽ, cả quốc gia đều đang nhìn chằm chằm đường đi của tổ hiệp tra đâu.

- Được, sáng mai gọi điện cho tôi.

Sắc mặt Tần Mục âm trầm gác máy.

- Con mẹ nó, đám người kia tính toán không cho huynh đệ chúng ta sống được ah!

Trong đêm, bên trong một đại viện xa hoa tại huyện Bình Triêu, một thanh âm từ trong tòa lầu truyền ra.

Nơi này toàn Bình Triêu cơ hồ đều biết, người bên ngoài đặt tên là “Nhị nha môn”, danh như ý nghĩa, biết rõ ý tứ bên trong. Chủ nhân ngôi nhà là Vương Ngũ Trung, là Bình Triêu nhất bá, tên lóng là “Vương đầu hói”, từng là nhân vật nổi danh. Từ khi cải cách mở ra cho tới nay, hắn chuyển qua kinh doanh vật liệu xây dựng cát đá, ỷ có danh hung hãn, trở thành một nhân vật khá nổi tiếng. Nhưng thủ đoạn mờ ám, có hơn chục tiểu đệ chuyên đặc biệt xử lý sự tình cho hắn.

- Ngũ ca, thật lạ, vì sao trước kia bọn hắn vẫn luôn ngoan ngoãn, nhưng nửa tháng nay như bị mắc phong, liên tục chạy lên thành phố chơi trò ngồi tĩnh tọa mà đổ phố. Vốn nghĩ giáo huấn một chút làm bọn hắn ổn định, ai ngờ bọn hắn lại lì lợm, còn dám giằng co với chúng ta. Ngũ ca, chiếu theo ý của tôi, chúng ta đi tìm đầu lĩnh của bọn hắn…

Tên kia vươn tay chém xuống.

- Mày biết cái gì, Lương tử, ngày mai mày đem mấy vạn chuyển cho bọn hắn, xem như chúng ta bồi thường đi.

Vương Ngũ Trung sờ sờ đầu hói của mình, nói với một thanh niên.

- Ngũ ca, làm vậy không được, làm vậy không phải cho bọn hắn càng đắc ý sao? Không phải tu sửa công trình chỉ chết một người sao, cũng không phải chúng ta làm cho hắn chết, bản thân tự rơi xuống, có quan hệ gì tới chúng ta?

Tên đầu tiên khó chịu nói.

Vương Ngũ Trung đem chén rượu nện lên bàn, quát:

- Mày biết cái rắm! Hiện tại ngay cả đại biểu nói chuyện còn không vững, biết vì sao không?

Nhóm người lắc lắc đầu ngây ngốc.

- Người bên kia đến.

Vương Ngũ Trung chỉ chỉ về phương bắc, sau đó nghiêm sắc mặt, nhìn tâm phúc dặn dò:

- Mấy ngày này thành thật một chút cho lão tử, chờ sau khi sự tình đi qua, có bao nhiêu tiền chúng ta còn không kiếm trở lại? Đã xảy ra chuyện thì cả đời này xong rồi.

Nhóm người không ngớt lời đáp ứng, nhìn Vương Ngũ Trung lộ ra ánh mắt sùng bái.

Vương Ngũ Trung đắc ý uống chén rượu, nhìn nhìn bên ngoài, kỳ quái nói:

- Đã tới giờ này, vì sao ngoài chợ đêm còn chưa có động tĩnh gì?

Lương tử cười nịnh nói:

- Ngũ ca, tôi đi nhìn thử xem?

Vương Ngũ Trung gật đầu nói:

- Phải đi xem thử đi, trong chợ đêm còn có tiền của lão tử, không nhìn cẩn thận sao được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.