Thanh Quan

Chương 455: Chương 455: Động tác không nên quá lớn. (1)




Nhưng Tần Mục chẳng những không lộ ra biểu tình tức giận, ngược lại nhìn Thường Phúc Thu gật đầu, tỏ vẻ mình cũng không để ý lời so sánh kia. Ánh mắt Diệp Thạch Bình thoáng sáng lên, sau đó tiếp tục sụp mắt làm ra bộ dạng như ngủ gật.

Viên Xuân Bách không chút hoang mang uống hớp trà, phân tích nói:

- Cha con Triệu Đông Bạch đã quen cuộc sống sung sướng, bằng vào sức của đôi chân tuyệt đối không thoát khỏi huyện Thanh Thao, hiện tại phong tỏa toàn bộ huyện chẳng khác gì bắt ba ba trong rọ, không tới hừng đông sẽ nhận được tin tức bắt được bọn hắn mà thôi.

Khóe môi Tần Mục lộ ra ý cười lạnh lẽo, Viên Xuân Bách chỉ sợ đi mãi đường đêm nên trong lòng sợ hãi đi. Hiện tại Triệu Đông Bạch căn bản chưa khai được chuyện gì, hắn dựa vào hội nghị thường ủy bắt đầu va chạm bí thư Ban kỷ luật thanh tra, bên trong hẳn là có chuyện ah.

Ngón tay Tần Mục nhẹ nhàng gõ trên bàn, mặc dù không phát ra âm thanh lại bị phó bí thư huyện ủy Điền Phúc Lượng mẫn tuệ cảm thấy. Hắn giả vờ nâng chén trà lên, nhìn thấy ngón cái đang gõ bàn của Tần Mục chỉ về hướng Viên Xuân Bách, lập tức hiểu được ý tứ của Tần Mục, trong lòng chợt rùng mình.

Cừ thật, Tần Mục không động thì thôi, vừa động thì kinh người, thủ thế kia rõ ràng là muốn hắn lấy Viên Xuân Bách khai đao. Hà Quang Viễn cùng Thường Phúc Thu liên thủ đối phó Triệu Đông Bạch, hiện tại Viên Xuân Bách lại nhảy ra hô to, hai người thân thiết nhất của bí thư huyện ủy xem ra phải đồng thời ngã xuống. Chiêu thức của Tần Mục thật ác độc, chẳng lẽ hắn đã sớm dự liệu được sẽ phát sinh tình huống như vậy, nếu không làm sao vẻ mặt vẫn thản nhiên, đồng thời còn muốn mình chặn đánh Viên Xuân Bách?

Trong lòng Điền Phúc Lượng liên tục xoay chuyển, chỉ cần chuyện này mình xuất đầu, đây rõ ràng là xé toang da mặt với Diệp Thạch Bình, hoàn toàn không còn giữ lại quan hệ mơ mơ hồ hồ, biến thành triệt để đối lập.

Nhưng Điền Phúc Lượng đối với việc tăng lên cấp bậc trong chính quyền luôn có được trực giác phi thường mẫn tuệ. Nếu chuyện này xử lý hoàn tất, Diệp Thạch Bình nhất định sẽ bị hỏi trách, hắn chắc chắn sẽ không thể tiếp tục ở lại trong Thanh Thao. Đồng dạng Tần Mục cũng sẽ bị việc này liên lụy, ít nhiều sẽ phải thừa nhận phe phái đấu đá. Sau đó lựa chọn chính xác nhất của cấp trên chính là đồng thời di dời Diệp Thạch Bình cùng Tần Mục, sẽ hàng không một gã bí thư huyện ủy, như vậy mình có thể lấy thân phận cán bộ bản thổ thăng lên làm chủ tịch huyện.

Ý nghĩ này nhanh chóng thành hình trong đầu Điền Phúc Lượng, làm tâm tư của hắn nhất thời kiên định xuống, không còn mơ hồ.

- Tôi cho rằng chuyện của cha con Triệu Đông Bạch chúng ta có thể tạm thời gác xuống.

Điền Phúc Lượng chậm rãi phát biểu ý kiến, khiến sắc mặt Hà Quang Viễn cùng Thường Phúc Thu có chút khó xem. Nhưng lời của Điền Phúc Lượng vừa chuyển, dẫn tới nơi khác:

- Tôi cho rằng trong phương diện canh giữ trong trại tạm giam, chúng ta hẳn nên đầu nhập điều tra mạnh mẽ. Đầu tiên, Vương Ái Trân vô cớ tự sát, tiếp theo cha con Triệu Đông Bạch vượt ngục, hai chuyện này tuyệt đối không phải hiện tượng ngẫu nhiên, nó mơ hồ ám chỉ việc quản lý trong trại tạm giam xuất hiện lỗ hổng.

Những lời này giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, khiến cho các ủy viên đều thấp giọng thảo luận. Mí mắt Diệp Thạch Bình càng sụp xuống, trong lòng phát ra một tiếng thở dài.

Viên Xuân Bách ngạc nhiên nhìn Điền Phúc Lượng, đây là muốn bắt tay đưa tới hệ thống công an sao. Hắn cười lạnh một tiếng, nói:

- Chiếu theo ý tứ của Điền phó bí thư, hệ thống công an chúng tôi có người cố ý thả cha con Triệu Đông Bạch chạy trốn?

Thân thể Diệp Thạch Bình run rẩy, ngước mắt nhìn Viên Xuân Bách, trong ánh mắt mang theo vẻ trách cứ cùng tiếc hận. Viên Xuân Bách đột nhiên cả kinh, mới phát hiện mình rơi vào cạm bẫy ngôn ngữ của Điền Phúc Lượng.

Điền Phúc Lượng chỉ nói là xuất hiện lỗ hổng, nhưng không có nói thẳng hệ thống công an có người bao che Triệu Đông Bạch, Viên Xuân Bách nhảy ra bài bác, ngược lại khiến Điền Phúc Lượng nắm được chuôi cầm.

Quả nhiên Điền Phúc Lượng không bỏ qua cơ hội lần này, lập tức cười nói:

- Viên cục trưởng không cần tức giận, có thì điều tra, không thì khen ngợi cùng khuyến khích thôi.

Nói xong khóe mắt liếc Tần Mục, bưng chén trà thoải mái uống một hớp.

Tần Mục không nói gì, đây là chuyện trong đảng, bên ủy ban nếu nhúng tay quá mức thì không tốt, hắn chỉ châm điếu thuốc rít sâu một hơi.

Diệp Thạch Bình ân một tiếng, nói:

- Tất cả mọi người phát biểu ý kiến đi, chúng ta cần hợp mưu hợp sức nghe toàn bộ thanh âm của mọi người.

Trong lời nói có chút mệt mỏi cùng trống rỗng, có thể thấy được sự đả kích lần này làm Diệp Thạch Bình khó thể ngăn đỡ. Hoặc là bảo trụ Viên Xuân Bách bị Ban kỷ luật thanh tra tra xét, hoặc là đứt đi cánh tay này biến thành cô lập, lựa chọn thế nào đều làm hắn phi thường khó chịu.

Vài ủy viên còn lại phát biểu cũng có chút quanh co, lấy ý kiến Diệp Thạch Bình cầm đầu. Bọn họ đã trà trộn trong chính đàn thời gian không ngắn, tuy rằng thế công của nhóm người Tần Mục thình lình khiến người trở tay không kịp, nhưng Diệp Thạch Bình hoạt động tại Thanh Thao tới mười năm, gốc rễ rất sâu, hiện tại thế cục chưa trong sáng bọn họ còn chưa tới nông nỗi đi mạo hiểm.

Tần Mục nhíu mày, không suy đoán ra được tính toán của Diệp Thạch Bình. Triệu Đông Bạch vượt ngục là một chuyện hoàn toàn ngoài ý liệu, hoàn toàn không nằm trong kế hoạch, Diệp Thạch Bình sẽ lựa chọn ra sao thì không cách nào thăm dò.

Không đến mức đường cùng, Diệp Thạch Bình sẽ không dễ dàng để Ban kỷ luật thanh tra điều tra hệ thống công an, bởi vì sẽ mang đến ảnh hưởng cực lớn. Tần Mục đồng dạng không tán thành gióng trống khua chiêng trong việc này, mà muốn mượn chuyện này cảnh cáo Viên Xuân Bách mà thôi.

Nhưng Điền Phúc Lượng thì không nghĩ như vậy, hắn là đệ nhất phó bí thư, hiện tại thường vụ phó cục trưởng cục công an là người của hắn, nếu Viên Xuân Bách xảy ra chuyện, thật hiển nhiên cục phó sẽ thay vào. Hiện tại huyện Thanh Thao đã không còn chịu được sức ép lớn, cán bộ bản thổ nhất định sẽ thăng lên. Chỉ cần trong hội thường ủy tăng thêm một phiếu, Điền Phúc Lượng cũng không cam tâm tình nguyên đứng cùng một tuyến với Tần Mục, nếu Diệp Thạch Bình bị cô lập, rất có thể Tần Mục sẽ đối chọi với hắn, như vậy Diệp Thạch Bình có thể Lã Vọng buông cần, chậm rãi tan rã ưu thế đồng minh tạm thời của hai người.

Sắc mặt Điền Phúc Lượng âm trầm, nghe lời nghị luận của các ủy viên, chậm rãi nói:

- Có trách tất cứu, có tội phải chịu, là khẩu hiệu mà chúng ta luôn cường điệu, tôi đề nghị đưa ra hội thường ủy đi.

Đưa ra hội nghị thường ủy chính là thời khắc quyết định sinh tử, Diệp Thạch Bình khẽ cười nói:

- Hiện tại điều kiện tiên quyết hàng đầu vẫn là bắt lấy cha con Triệu Đông Bạch làm chủ yếu, chuyện khác trước tiên để xuống đã.

Hắn trực tiếp bác bỏ lời đề nghị của Điền Phúc Lựng, khiến hắn đành rầu rĩ uống trà.

Khóe môi Tần Mục lộ ra biểu tình như đã hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.