Vào lúc này Tần Mục cũng thất thần, hắn nghĩ tới Hà Tinh, nghĩ tới Chu Tiểu Mai, thậm chí còn nghĩ tới Mộ Băng Đồng. Vừa thất thần, ánh mắt Tần Mục có chút đăm đăm, rơi vào trong mắt Phương Thiên Nhu lại có chút ý tưởng. Ánh mắt của hắn hàm chứa tình cảm quá sâu, Phương Thiên Nhu không ngừng oán thầm, vội vàng ho khan vài tiếng.
Tần Mục thoáng ngây người, vội vàng điều chỉnh cảm xúc, có chút tự giễu nói:
- Vừa rồi nghĩ đến một người bạn, thật ngại quá.
Nói xong hắn bưng ly nước lên uống một hớp, chép chép miệng, gật đầu nói:
- Mấy ngày nay lão Lục bận việc bên chỗ cô, tôi không có ý kiến. Nhưng tôi nói trước, chờ sau khi văn phòng căn cứ thực nghiệm chính thức làm việc, hắn nhất định trở về!
Tần Mục nói như đinh đóng cột làm Phương Thiên Nhu không khỏi có chút buồn bực. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chợt nghe hắn phảng phất như đang lầm bầm làu bàu nói:
- Có đôi khi vẫn phải khuất tùng cho sự thật. Gần đây bên Phổ Thượng có một hạng mục lớn, do Phương bí thư tự mình ra tay, do văn phòng căn cứ thực nghiệm quản lý chủ yếu. Bên trong cần có một người qua lại hội báo, tôi thấy lão Lục thật chịu khó, không thể thiếu tay của hắn.
Tần Mục cũng đang nhắc nhở Phương Thiên Nhu, một bí thư khu khai phát cùng một tài xế muốn họp cùng nhau, đừng nói gặp trở ngại bên Phương Chấn Bang, cho dù bị lời đồn đãi cũng đủ đè sập Lục Viễn.
Nếu Phương Thiên Nhu chuẩn bị đi chung cả đời với Lục Viễn, tốt nhất nên cố gắng nâng đỡ hắn. Đương nhiên Tần Mục kéo tới loại chuyện này cũng cần ích lợi, Phương Thiên Nhu xem như ở cùng chiến tuyến với hắn, cho dù ngày sau Phương Chấn Bang muốn làm gì Tần Mục, nàng cũng có thể ủng hộ hắn. Đây gọi là công thủ đồng minh, chỉ cần Lục Viễn còn làm thuộc hạ của Tần Mục một ngày, nàng nhất định phải cho hắn chút mặt mũi.
Tần Mục ngồi lên vị trí chủ nhiệm văn phòng căn cứ thực nghiệm, bên hai khu Kỳ Lân cùng Phượng Minh thì không thành vấn đề, nếu địa phương xảy ra chuyện, vậy chỉ có hai khu Hoàng Dương cùng Phổ Thượng. Khu Phổ Thượng là dòng chính của Phương Chấn Bang, nói không chuẩn sẽ chướng mắt Tần Mục, mà Phương Thiên Nhu là con gái của bí thư thành ủy, nếu nàng bằng mặt không bằng lòng với hắn, vậy sẽ làm hắn đau đầu không thôi. Hiện giờ có cơ hội tốt như vậy, vừa có thể hoàn thành mai mối, có năng lực nắm giữ đuôi sam của Phương Thiên Nhu, Tần Mục đương nhiên sẽ không bỏ qua thời cơ tốt như thế.
Phương Thiên Nhu cười cười, dụng tâm của Tần Mục đã thật rõ ràng, nàng sao lại không nhìn ra. Nhưng trái tim nàng đã đặt lên người Lục Viễn, Tần Mục nguyện ý gánh vác áp lực nâng đỡ người không lý lịch không hậu trường như hắn, ân tình này quả thật không nhỏ, dù Tần Mục là có mục đích, nhưng vẫn chịu phiêu lưu mạo hiểm. Nàng nhếch môi, thanh âm thật khẽ:
- Tần bí thư, thật không biết anh còn trẻ tuổi như vậy sao lại có nhiều chủ ý như thế.
Tần Mục nở nụ cười, vươn tay phải vẫy vẫy gọi người phục vụ tính tiền. Nếu Phương Thiên Nhu đã nói như vậy, chính là chấp nhận mối quan hệ này, Tần Mục xem như mượn sức được một thành viên mãnh tướng cho phe cánh của mình. Hiện tại Tần Mục giống như Hàn Tín muốn dụng binh càng nhiều càng tốt, trước tiên mặc kệ tật xấu của thủ hạ, chỉ cần làm được kỷ luật nghiêm minh đối với mệnh lệnh của hắn thì đã đủ rồi.
Sau khi hai người ăn cơm xong, Tần Mục lái xe đưa Phương Thiên Nhu về nhà, còn nói đùa tài xế của mình bị người kim ốc (tàng kiều), mà mình phải đích thân lái xe tiễn người, quả nhiên là mạng lao khổ. Phương Thiên Nhu ý vị cười, sau khi xuống xe mới xoay người nói với Tần Mục:
- Nghe nói một ít thương nhân bên khu Hoàng Dương có chút không ổn, anh nên chú ý một chút.
Nói xong xoay người đi vào tiểu khu.
Tần Mục nhất thời nhíu mày, tin tức này nghe thật không tốt lắm. Nói vậy mình nhận chức chủ nhiệm đã khiến cho người chướng mắt, đây là chuẩn bị ra chút vấn đề khó khăn cho mình. Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt mập mạp dung tục của Kế Đỉnh Thịnh, lập tức ném hắn sang một bên. Hiện tại không tiện kết luận, dù sao vị trí của Tần Mục có bao nhiêu người nhìn thật đỏ mắt, chỉ sợ những người chức vụ phó trong thành phố cũng nhìn thèm nhỏ dãi đâu.
Nghĩ tâm sự, Tần Mục về tới trong nhà. Tây Môn Nhạn cùng Tina đã trở về, lúc này đang ngồi cạnh bàn nhìn bao lớn bao nhỏ trên bàn ngẩn người. Tần Mục đẩy cửa đi vào, thay dép lê mới phát hiện hai cô gái đừng trừng mắt nhìn nhau, liền cười nói:
- Hai người đang làm gì đó, mua nhiều đồ như thế sao không mở ra xem?
Tina dùng tiếng Phổ Thông trúc trắc nói:
- Gì chứ, mấy thứ này đều ghi tên của anh, chúng tôi nào dám đâu.
Nói xong đôi mắt xanh biển híp lại, mang theo vẻ mặt bỡn cợt.
Tần Mục di một tiếng, chậm rãi đi tới cạnh bàn tiện tay mở một hộp nhỏ, bên trong là chiếc khóa vàng của trẻ con thời cổ đại. Hắn nghi hoặc nhìn Tây Môn Nhạn chợt phát hiện sắc mặt nàng có chút phát lạnh. Tần Mục có chút ngẩn người, nhìn thấy trong hộp còn có tờ giấy, lấy ra xem, chỉ thấy bên trên viết: “Cung chúc Tần đại ca có thêm lân nhi”. Sau lưng còn viết một dấu ngoặc đơn ghi chữ “Nhất”.
Tần Mục nhìn lên bàn, bên trên cũng có chiếc hộp tương tự, vì thế mở ra, bên trong lại là chuông buộc chân bằng vàng, trong giấy viết: “Cung chúc Tần đại ca thiên kim san san”, ngoài ra còn chữ “Nhị”.
Vừa nhìn thấy phương thức tặng quà nghịch ngợm này, Tần Mục cười a a nói:
- Cận Tiểu Xuyên, đã bao lớn rồi còn chơi hồ nháo như vậy. Hiện tại hắn tặng vàng cho tôi, đến lúc đó tôi tặng hắn cái gì? Thỏi vàng sao?
Tần Mục chậm rãi mở lễ vật, chủ yếu đều là bạn bè huynh đệ tặng ba phần lễ vật, thật sự có chút thú vị.
Quý Chí Cương, Cừu Tiểu Bằng, Vương Hải Đào, Trương Tử Bình, những người trong thương trường đều tặng vàng tặng ngọc, mà người trong quan trường là tranh chữ ý nghĩa sâu xa. Một đống đồ vật cỡ mấy chục vạn, nếu bị người của ban kỷ luật thanh tra tra xét thật sự sẽ bị người bắt lấy nhược điểm.
Trong lòng Tần Mục đang tính toán có nên gọi điện cảm ơn bọn họ hay không, đôi mắt Tina chợt sáng nhìn chuông buộc cổ chân của con gái Tần Mục, mê say nói:
- Thật là quá đẹp, quá đẹp. Bọn họ đều nói Trung Quốc thần bí mà xinh đẹp, hiện tại tôi thật sự cảm nhận thực tế.
Tần Mục bật cười, đưa chuông cho nàng nói:
- Nếu thích thì cô lấy đi, đừng khách khí với tôi. Chỉ cần ngoan ngoãn đừng gây rắc rối cho tôi, thích gì tôi sẽ mua cho cô.
Tina chớp chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc quay đầu nhìn Tây Môn Nhạn dò hỏi:
- Tôi thích gì đó hắn liền tặng cho tôi, như vậy có phải là bao nuôi như lời các vị hay nói hay không?
Sắc mặt Tần Mục nhất thời trắng bệch, bối rối đi về phòng ngủ của mình, cô bé ngoại quốc còn chưa hiểu rõ ý nghĩa Trung văn đã không ngừng huyên thuyên như vậy sao?
Hắn còn chưa kịp chạy về phòng ngủ, Tina lại phát biểu:
- Chị Nhạn tử, chị cũng tuyển đi, dù sao bao nuôi chúng ta, chúng ta lại không thiệt thòi, có ăn có uống lại có trang sức xinh đẹp, cảm giác được bao nuôi thật tốt.