Thanh Quan

Chương 719: Chương 719: Đụng người. (2)




Tần Mục há hốc mồm còn muốn nói chuyện, cô gái bị đụng trúng tức giận, ngẩng đầu nhìn qua cảnh sát giao thông kêu lên:

- Tôi đi là đèn xanh của người đi đường, anh ta là đèn đỏ đụng tôi!

Cảnh sát giao thông lời lẽ đầy chính nghĩa nói ra:

- Thực xin lỗi, vừa rồi tôi tận mắt thấy anh ta không có vượt đèn đỏ.

- Không phải, anh ta vượt đèn đỏ. Trời ạ, cảnh sát bao che người, tôi bị oan!

Tần Mục nhìn qua cảnh sát giao thông, ngồi xổm người xuốn nhẹ giọng nói:

- Vị đồng chí này, chuyện này là tôi sai, vừa rồi nghe điện thoại không có chú ý đèn xanh đèn đỏ. Không phải công việc gì, tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra.

Tần Mục nói lời phi thường hòa khí, vốn là hắn không đúng, cảm giác không có gì sai lầm. Cảnh sát thấy Tần Mục kêu bất bình, hắn lạnh giọng nói ra:

- Vị này đồng chí, thỉnh anh không nên cố tình gây sự.

Những lời này Tần Mục nói ra rất không được tự nhiên, hừ lạnh một tiếng, nói ra:

- Vô lý hay không thì cũng giúp tôi đỡ cô ta lên xe.

Hắn tự nhiên biết rõ biển số xe của mình trong mắt cảnh sát giao thông có sức nặng gì, cũng không quá trách móc nặng nề.

- Lãnh đạo, ngài...

Tiểu cảnh sát giao thông phát mộng, loại chuyện này hắn chưa từng đụng phải.

- Vội vàng đưa người tới bệnh viện, cô ấy đứng không nổi rồi!

Tần Mục nói xong gác cánh tay cô gái lên cổ. Tiểu cảnh sát giao thông vừa thấy Tần Mục nghiêm túc thì biết mình vuốt mông ngựa nhưng lại vuốt phải đùi ngựa, vội vàng đỏ mặt cùng Tần Mục đỡ nữ nhân này lên xe.

Tần Mục khởi động ô tô, tựa đầu dò xét bên ngoài, nhìn tiểu cảnh sát giao thông nói ra:

- Giúp tôi lập hồ sơ, tôi là Tần Mục, chuyện này tôi sẽ phụ trách.

Nói xong cũng mặc kệ tiểu cảnh sát giao thông sắc mặt biến hóa, nhấn chân ga chạy đi.

Hai người trên xe không nói lời gì, Tần Mục dùng tốc độ nhanh nhất đi tới bệnh viện chấn thương chỉnh hình. Trải qua kiểm tra, nữ nhân này không có vấn đề quá lớn, cơ bắp bị tổn thương một chút, cần nằm viện quan sát một thời gian ngắn.

Vừa nghe nói nằm viện, nữ nhân kia không vui, nói lý thương lượng với Tần Mục, bảo Tần Mục bồi điểm tiền thuốc men là được, đừng ở trong bệnh viện lãng phí tiền. Có không ít gia hỏa bị người ta đụng thì kiếm chuyện vòi tiền, Tần Mục cau mày quan sát biểu lộ của nữ nhân này, cảm giác được không quá giống, liền lắc đầu nói ra:

- Vậy không được, có tiền hay không bỏ qua một bên, thân thể trọng yếu nhất. Cô yên tâm, chuyện này tôi sẽ phụ trách, dù sao cũng là tôi lái xe không cẩn thận mới đụng người.

Cô gái này gọi là Hoàng Linh, nghe Tần Mục nói như vậy cũng dao động ngẩng đầu lên, nói ra:

- Trong nhà còn có hai đứa trẻ cần chiếu cố, tôi còn phải đưa cơm cho chồng, chậm trễ không được ah. Tôi biết anh là người tốt, nhưng mà đưa tiền cho bệnh viện chà đạp là không đáng.

Tần Mục cầm lấy điện thoại, nhìn Hoàng Linh nói ra:

- Có chuyện khó khăn hơn tôi cũng giải quyết, cô có thân nhân không, tôi thông tri cho bọn họ.

Hoàng Linh lắc đầu, cường chống muốn ngồi dậy, nhưng mà cơ bắp bị tổn thương, nhất là cơ hông, tổn thương này còn khó chịu hơn cả gãy xương, cố gắng vài cái nàng đành buông tha.

Tần Mục phát hiện Hoàng Linh dường như có chuyện ẩn khó nói, gật gật đầu bấm điện thoại, nói trong điện thoại:

- Uyển Nhi ah, chỉ sợ anh thất ước rồi. Vì cái gì? Ha ha, lái xe không cẩn thận đụng phải người ta. Ân, tại bệnh viện chỉnh hình Thiên Nam phòng số 205. Cái gì, em và bạn học đang ở gần? Tốt, tới đi, vừa vặn giúp anh một chút.

Cúp điện thoại, Tần Mục vừa cười vừa nói:

- Hoàng đại tỷ, có khó khăn cứ nói với tôi, tuy tôi không phải làm quan, nhưng mà có mấy người bạn. Vừa rồi cô nói đưa cơm cho chồng, anh ta làm việc ở đâu?

Những lời này nói chưa dứt lời thì dường như đụng phải chuyện thương tâm của Hoàng Linh, nước mắt của nàng chảy xuống. Tần Mục cảm giác chuyện này có chút kỳ quặc, cũng không có tiếp tục truy vấn, hắn ngồi bên cạnh chờ Hoàng Linh lắng đọng và dò xét đôi chút.

Hắn hiện tại rỗi rãnh nên nhàm chán, đụng phải việc này xem như khảo sát dân tình. Hắn móc thuốc ra nhìn Hoàng Linh nói:

- Tôi phải đi tiến hành thủ tục nằm viện, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt.

Sau đó hắn nhìn thấy bác gái người thân của người bệnh giường bên cạnh, nhờ người này chiếu cố Hoàng Linh một chút, quay người rời khỏi phòng bệnh.

Làm xong thủ tục thì Hạ Uyển Nhi cùng hai bạn học cũng chạy tới. Tần Mục đứng tại cửa lớn hút thuốc, phất tay với Hạ Uyển Nhi.

Ba người Hạ Uyển Nhi con mắt sáng ngời, bộ dáng Tần Mục thanh tú trong mắt hai nữ bạn học kia chẳng khác gì bạch mã vương tử, đôi mắt sáng ngời như sao.

Nhưng Tần Mục không ngờ thời điểm hắn đưa Hạ Uyển Nhi ba nữ tới phòng bệnh thì Hoàng Linh vừa nhìn thấy Hạ Uyển Nhi, sắc mặt biến hóa, trở nên sợ hãi và hoảng sợ, hận không thể tìm nơi ẩn nấp cho mình.

Ánh mắt Tần Mục lập tức biến thành thanh đao nhìn thẳng Hạ Uyển Nhi.

Tần Mục thấy tình hình có vẻ không ổn, nhưng cũng không hỏi gì, đưa mắt ra hiệu cho Hạ Uyển Nhi, kêu nàng ra ngoài chờ hắn. Sau đó, Tần Mục ôn hoà nói với Hoàng Linh:

- Chị Hoàng, hai tiểu cô nương này là muội muội của tôi, có gì cần giúp đỡ , chị cứ nói với các cô ấy.

Mấy cô gái đi cùng Hạ Uyển Nhi ít nhiều cũng có chút gia thế ở kinh thành, Tần Mục đương nhiên không mong đợi các nàng thật sự có thể hầu hạ người khác, chẳng qua đây chỉ là một cách nói, để cho Hoàng Linh an lòng. Hai tiểu nha đầu cũng hiểu chuyện, một người gọi điện thoại tìm bảo mẫu, một người ngồi bên giường, nói chuyện với Hoàng Linh. Lúc này Tần Mục mới gật đầu, đi ra khỏi phòng bệnh.

- Anh Tần, tôi...

Hạ Uyển Nhi chỉ hận mình không nhận được cú điện thoại kia của Tần Mục, vội vàng chạy đi, không ngờ lại đụng vào họng súng này.

Vốn Tần Mục vì nghe chuyện của Cầu Tiểu Thiền trong lòng đã không vui, bây giờ lại đụng phải chuyện này, hắn càng giận tái mặt, giống như có thể hốt được một nồi tro từ trên mặt.

- Nói xem, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tần Mục đốt một điếu thuốc, đi tới chỗ thông gió của hành lang.

- Anh Tần, thật ra chuyện này không liên quan đến tôi.

Mặc dù Hạ Uyển Nhi không biết thân phận thật sự của Tần Mục, nhưng có thể nói chuyện đến đạo lý đó, cũng tuyệt đối không phải loại đèn cạn dầu.

- Nói chuyện đi, đừng nói trách nhiệm.

Tần Mục trừng mắt.

- Chúng ta không phải tính toán thành lập công ty sao, chúng tôi đã để ý một mảnh đất, muốn xây dựng ở đấy. Tổng công ty cần có bộ dạng như vậy.

Hạ Uyển Nhi chưa từng thấy Tần Mục nổi giận, trong ấn tượng của nàng, Tần Mục vốn là người ôn hòa. Khi nàng nói tới đây, ánh mắt chuyển động vài vòng, chăm chú theo dõi sắc mặt của Tần Mục, không nói tiếp nữa.

- Nói tiếp đi.

Tần Mục rít một hơi thuốc.

- Chuyện này... Có vài hộ không muốn bán đất cho chúng ta, có một số anh em tìm người...

Hạ Uyển Nhi ấp úng nói.

- Động thủ sao?

Tần Mục lạnh lùng nói.

- Anh Tần....

Hạ Uyển Nhi có chút khúm núm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.