Nhìn thấy Tần Mục cúi đầu, Mạnh Khiết đắc ý nói ra:
- Không cần che dấu, tôi cũng mua phòng ở đây, anh đúng là lớn gan, mang tiểu muội vào nhà.
Những lời này khiến Tần Mục xấu hổ, hắn cười khổ thấp giọng nói:
- Đây là bạn của tôi, cô ấy bây giờ có chuyện phiền toái, muốn tìm tôi giúp đỡ chút, không phải như cô nghĩ đâu.
Mạnh Khiết bĩu môi nói ra:
- Được lắm, có gì cần hỗ trợ, không phải trong tay đang khó khăn nên cần tìm lấy tiền chứ gì, lại lăn cả đêm với anh nữa, cắt, anh cảm thấy rất
đắc ý, người ta không chuẩn cầm tiền xong còn chửi anh, mắng ngươi ngốc, vì khoát hoạt một chút của đũng quần mà ném ra một đống tiền.
Những lời này nói phi thường thô tục, sắc mặt Tần Mục lạnh xuống, hừ một tiếng, quay đầu đi không nói gì nữa. Mạnh Khiết lẩm bẩm:
- Dù sao tôi cũng nghĩ như vậy.
Đinh!
Thang máy dừng lại, Mạnh Khiết uốn éo cái mông nhìn qua Tần Mục làm thủ
thế, Tần Mục nhìn qua là cùng tầng, quá trùng hợp rồi, nàng kia ở cùng
tầng lầu với hắn.
Làm cho Tần Mục càng không thể ngờ chính là Mạnh Khiết ở đối diện phòng
hắn. Thời điểm hai người đồng thời mở cửa, Mạnh Khiết giống như cười mà
không phải cười nhìn Tần Mục nói ra:
- Buổi tối cẩn thận một chút, đừng có hô lớn, coi chừng tôi cáo trạng với Tiểu Đồng đấy.
Dương Yếp thừa dịp này cuống quít tránh vào nhà Tần Mục, Tần Mục thở
dài, xoay người đi tới bên người Mạnh Khiết, lắc đầu nói ra:
- Mạnh tiểu thư, cô không nên nói mò, kỳ thật tôi không cần phải giải
thích cái gì với cô, nhưng mà cô phải tin tưởng, có một số việc cũng
không phải đúng như cô nhìn.
Nói xong cửa phòng Mạnh Khiết lặng lẽ mở ra, một nam nhân chừng năm mươi tuổi xuất hiện ở cửa ra vào. Tần Mục nhìn qua hắn một chút, vội vàng
lưng xoay người sang chỗ khác, hắn nhanh chóng đi vào nhà. Nam nhân này
không có chú ý tới hắn, tất cả lực chú ý đặt lên người Mạnh Khiết, hỏi:
- Là ai thế?
Mạnh Khiết nhìn qua bóng lưng Tần Mục, cũng hiểu được là lạ, nhưng không có nói ra tên của Tần Mục, cười quyến rũ nói:
- Ai nha, hàng xóm đối diện, chỉ hỏi thăm thôi mà.
Nói xong lại tươi cười vùi đầu vào trong ngực nam nhân này, sau đó đóng cửa lại.
Tần Mục đóng cửa lại và cảm thấy trái tim đập loạn, nam nhân này hắn là
nhận ra, thời điểm ở tiệc tối từ thiện ngồi ở vị trí thứ nhất, hơn nữa
còn là nhân vật quan trọng. Thời điểm này hắn không muốn châm ra chuyện
này, trong nội tâm giấu một chút.
Dương Yếp giờ phút này đang câu nệ ngồi lên sa ***, kính và khẩu trang
đã tháo xuống. Nàng vừa thấy Tần Mục tiến đến thì vội vàng đứng lên. Tần Mục khoát khoát tay, cởi áo len đặt lên giá, nói ra:
- Ngồi xuống đi, tôi châm trà cho cô.
Dương Yếp bối rối nói ra:
- Đừng, tôi đi làm!
Tần Mục cười nói:
- Trong nhà của tôi thì tôi biết ở đâu, cô cứ ngồi đi, ấm áp trong chốc lát.
Nhiệt độ trong cư xá này rất tốt, Dương Yếp ngồi một lúc đã cảm thấy
nóng, liền cởi áo khoác ra, đặt ở cửa ra vào. Tần Mục cầm ấm trà và chén trà tới ghế sa ***, hô:
- Đến đây, nếm thử, nhưng mà không có đồ thích hợp uống trà, có chút chà đạp trà ngon.
Dương Yếp cười một tiếng, trả lời:
- Có thể nhấm nháp trà của Tần bí thư đúng là tam sinh hữu hạnh của tôi!
Tần Mục cười lắc đầu, nói ra:
- Về sau khoongnene gọi là Tần bí thư, lời này nghe không được. Cứ gọi tôi là Tần Mục a, cảm giác thân thiết hơn.
Hai từ thân thiết trong tai Dương Yếp có hương vị khác biệt. Vừa rồi
trong thang máy tuy Mạnh Khiết áp thấp giọng nói, nhưng mà Dương Yếp bao nhiêu cũng nghe được một ít, lúc ấy sắc mặt cũng đỏ lên, nếu không cũng không vội vàng tiến vào nhà Tần Mục. Giờ phút này lại nghe Tần Mục nói
hai chữ này, Dương Yếp mặt đỏ lên.
Tần Mục có chút nghi hoặc, Dương Yếp này là minh tinh, tố chất tâm lý
phải rất tốt, sao lại đỏ mặt dễ dàng như thế? Hắn cũng không có nghĩ
nhiều, sau khi pha trà cho Dương Yếp thì bắt chéo chân, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì, hiện tại có thể nói rồi.
Tần Mục vừa hỏi, Dương Yếp bưng chén trà và cúi đầu. Theo nàng mềm mại
tóc dài khe hở chỗ, Tần Mục nhìn sắc mặt của nàng rất kém, ẩn ẩn khóe
mắt có lệ quang chớp động, trong lòng cũng có chút không thích, thấp
giọng nói ra:
- Có việc nói đi, không nên khóc sướt mướt. Khóc có thể giải quyết vấn đề thì đừng có tới tìm tôi.
Những lời này hơi nặng, cũng là Tần Mục nhìn thấy nam nhân vừa rồi nên nói ra.
Dương Yếp ah một tiếng, cuống quít lau nước mắt trên khóe mắt, sau đó
hai tay bưng ly cả buổi không nói gì. Tần Mục bất đắc dĩ, đi tới cửa sổ
kéo rèm lại, xoay người lại nói ra:
- Có lời cứ nói, chúng ta từ Lan Trữ đi ra, tuy đường đi không giống nhau, nhưng cũng nên chiếu cố lẫn nhau một chút.
Dương Yếp vẫn trầm mặc, chuyện này khiến Tần Mục có chút khó xử, đi đến
bên cạnh giá áo, lấy điện thoại di động ra, hắn suy nghĩ không biết điện thoại cho ai.
Tần Mục nôn nóng thì trong mắt Dương Yếp phi thường hiếm thấy, cho tới
nay Tần Mục vẫn bộ dáng tao nhã, chưa từng có biểu hiện hoảng hốt này.
Dương Yếp lúc này dùng lời nói nhỏ như muỗi kêu.
Tần Mục không nghe rõ ràng, đi tới đối diện Dương Yếp ngồi xuống, ngón
tay gõ lên thành ghế sô pha, ánh mắt chăm chú nhìn vào Dương Yếp, nói
ra:
- Như vậy đi, chờ cô suy nghĩ kỹ rồi tới tìm tôi được chứ? Gần đây công tác có chút bận rộn, tôi có chút mệt mỏi.
Dương Yếp lại là ah một tiếng, ngẩng đầu nhìn Tần Mục, trong mắt đầy lo sợ và khổ sở, cắn bờ môi, thấp giọng nói ra:
- Tần... Tần Mục, anh có hay không? Nếu như không có, tôi với anh được không?
Những lời này chẳng khác gì thiên băng địa liệt, con mắt Tần Mục hơi híp lại. Hắn ưa thích Dương Yếp, cũng không phải bởi vì Dương Yếp rất xinh
đẹp, cũng không phải bởi vì Dương Yếp tiếng ca tốt hơn những người khác, mà là vì nàng ở kiếp trước nàng bi thảm. Nàng mang theo bi thương và
quyết tuyệt, thà rằng chấm dứt tính mạng trẻ tuổi của mình chứ không
nghe theo cha an bài, đi làm vợ một phú thương. Nhưng hôm nay vàn ban
đêm, nàng đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, Tần Mục cảm giác nữ nhân
không nhiễm hạt bụi trong lòng mình đã chết đi, triệt để chết trong trí
nhớ của hắn.
- Cô nói vậy làm tôi rất thất vọng.
Tần Mục lắc đầu nói ra:
- Tôi không biết cô làm người thế nào, nhưng mà tôi cảm thấy cô chẳng
những đang vũ nhục tôi, cũng vũ nhục chính mình. Chúng ta là bạn, chẳng
lẽ trừ tầng quan hệ nam và nữ ra, không thể làm bạn chính thức được sao?
- Không đúng không đúng, anh hiểu lầm ý tôi rồi.
Dương Yếp bối rối, cũng bất lực, nàng sắp cắn nát môi của mình, nhưng vẫn nói một câu:
- Chúng ta đang giả, là gạt người.
Tần Mục ah một tiếng, hắn dựa vào ghế, âm thanh có chút mỏi mệt nói ra:
- Ý của cô là biến tôi thành tấm mộc? Tôi cần một lý do có thể thuyết phục mình.
Dương Yếp rủ đầu xuống càng thấp, gương mặt đỏ bừng giống như sơn móng
tay. Ánh mắt Tần Mục sáng ngời nhìn qua nàng, làm cho nàng cảm thấy xấu
hổ.