Thanh Quan

Chương 599: Chương 599: Già và trẻ. (2)




Tuyết Lăng, cháu vừa khôi phục, thân thể còn phải rèn luyện, gia gia thấy cháu và Vạn Phương đi ra ngoài một chút đi, không nên cứ ở nhà.

Hàn lão gia tử khoát khoát tay, trực tiếp bảo Hàn Tuyết Lăng rời đi.

Hàn Tuyết Lăng mặc dù có chút điêu ngoa, nhưng cũng là nữ hài hiểu lý lẽ. Nàng gọi điện thoại nổi giận với Tần Mục, trong khi hôn mê Tần Mục dẫn mấy nữ nhan vào nhà. Người biết chuyện nghĩ lại cũng biết, Hàn Tuyết Lăng cũng không phải không biết Chu Tiểu Mai tồn tại, nàng lúc ấy cam chịu thân phận Chu Tiểu Mai thân, nàng giận Tần Mục chỉ là thổ lộ tình cảm thôi, có nữ nhân nào hy vọng trái tim nam nhân của mình treo lên người kẻ khác?

Đợi đến lúc Vạn Phương cùng Hàn Tuyết Lăng sau khi rời khỏi, Hàn Đại Bình cũng nói cho Hàn lão gia tử là mình đi gặp chiến hữu hơn mười năm không gặp, hiện tại nếu không nắm chắc cơ hội thì không biết lại phải đợi tới khi nào. Hàn lão gia tử trực tiếp cho đi, trong biệt thự chỉ còn lại hai người.

Trong lòng Hàn Băng âm thầm kêu khổ, đây không phải là lúc lão gia tử chuyên môn giáo huấn hắn sao? Không có người thứ ba ở đây, Hàn lão gia tử cho dù đánh chửi gì cũng không chút lưu tình.

Nhưng mà vượt quá hắn dự kiến, Hàn lão gia tử cũng không có nổi giận, lúc này hút thuốc lá, hút mấy hơi và nói:

- Nói đi, cháu và anh em Quản gia ra chiêu gì chống đối Tần Mục?

Hàn Băng không ngờ lão gia tử hỏi như vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên. Hàn lão gia tử trong miệng nhả khỏi mù, mang theo cơ trí của người già nói:

- Rốt cuộc vẫn là con cháu trong nhà, không che chở sao được? Tuyết Lăng gả đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn mình cháu, sanh con còn không phải họ Hàn sao?

Hàn Băng lúc này nghe hiểu ý của lão gia tử, đây chính là muốn ở sau lưng chỉ điểm mình nha. Đây là chuyện cầu còn không được, thế nhưng mà Tần Mục đã con rể Hàn gia, lại là chồng cháu gái yêu thương nhất của gia gia, bất kể nói thế nào cũng không thể ra tay vào lúc này. Nếu sớm biết ý của lão gia tử như vậy thì hắn còn cần lén lút ra tay?

Hàn lão gia tử nhìn ra Hàn Băng nghi hoặc, hai tay gõ nhẹ lên đầu gối, thở dài nói:

- Tần Mục nếu chỉ là con rể Hàn gia thì đám tiểu bối các người tới đỡ một chút, thế nhưng mà hắn hết lần này tới lần khác mang họ Tần, lại là độc đinh của Tần lão đầu, nếu hiện tại gia gia không chỉ điểm, chờ những lão gia hỏa chúng ta chết đi rồi, chỉ sợ các cháu không phải đối thủ của tiểu tử này đâu.

Những lời này nói phi thường trầm trọng, Hàn Băng nhất thời không phục, cũng từ trong túi tiền móc một điếu gấu trúc ra, bắt đầu nói kế sách của hắn và anh em Quản gia.

Lão gia tử vốn sắc mặt không tốt nghe Hàn Băng tự thuật càng thêm âm trầm, đợi đến lúc Hàn Băng nói xong, lão gia tử thở dài một tiếng nói:

- Bản thân cháu theo gia gia thấy nên ngây ngốc thêm mấy năm ở cơ sở. Thủ pháp này quá non.

Hàn Băng không ngờ liên hoàn kế của mình và anh em Quản gia trong miệng lão gia tử lại không được như vậy, trên mặt nhất thời mang theo biểu lộ không phục, dùng sức hút mấy hơi, cũng không có tiếp lời lão gia tử.

Lão gia tử đột nhiên cười lên ha hả, chỉ vào Hàn Băng nói ra:

- Ranh con, không phục có phải hay không? Cũng đúng, lão Hàn ta tạo người, muốn chính là không phục cường quyền. Nhưng mà có cường quyền cũng tốt, nhưng phải hiểu mình không đủ ở đâu, tiếp theo lại đi sửa chữa.

Nói xong lão gia tử đứng dậy, chậm rãi đi vài bước trong phòng khách. Qua lại vài bước lão gia tử mới dừng bước, nói ra:

- Hôm nay hai ông cháu chúng ta nói chuyện ở đây, thời gian cháu ở kinh thành ngây ngốc quá dài, không hiểu cong quấn bên dưới.

Hàn Băng nói ra:

- Chúng ta tới từ kinh thành, cho dù kế hoạch này có chút chỗ sơ suất thì chỉ cần chúng ta lấy danh hào kinh thành ra, người ở nơi này phải cố kỵ một chút.

- Cái rắm!

Lão gia tử trực tiếp nói tục lên, quát:

- Hôm nay nếu không nói rõ cho cháu nghe, cháu còn không biết trời cao đất rộng. Ta hỏi cháu, bước đầu tiên của các cháu là làm cho cái xí nghiệp Hoa Khang nhúng tay vào chuyện Tư Lạc Ngõa có đúng hay không?

Hàn Băng gật gật đầu nói ra:

- Xí nghiệp này của cô tư phi thường có thực lực, cộng thêm quan hệ của chúng ta, Tam Tinh là công ty bên ngoài làm sao dám cạnh tranh với xí nghiệp Hoa Khang. Hơn nữa theo Uyên ca thấy, Tô Ký Bắc cùng Niếp Vinh Bình bên kia đã phối hợp, Tần Mục không thể không bận tâm hai người này.

- Ngây thơ, bọn hài tử các cháu đã quen xuôi gió xuôi nước, ngay cả suy nghĩ cũng ngây thơ như vậy.

Lão gia tử nở nụ cười khổ, những đứa nhỏ này nuôi trong nhà ấm đã quen, vẫn không bằng cỏ dại trong nước thích ứng các nơi, trách không được Tần lão đầu vừa nhắc tới cháu trai thì tươi cười, ánh mắt Tần Mục đúng là mạnh hơn mấy đứa nhỏ này quá nhiều.

Hàn lão gia tử còn muốn nói gì đó, điện thoại của Hàn Băng lập tức vang lên, hắn chạy đi ra ngoài nghe bị Hàn lão gia tử trừng mắt, đành phải ngồi tại chỗ nghe.

Sau khi nghe không tới hai câu trong điện thoại thì sắc mặt Hàn Băng biến hóa, trở nên tái nhợt, cũng có hổn hển. Hắn cũng không né tránh ánh mắt của lão gia tử nhìn hắn, hắn tức giận nói vào điện thoại:

- Bọn họ to gan như vậy?

Người gọi là Quản Bình Triều, hắn phi thường tức giận quát lên:

- Tần Mục tên này cũng quá không kiêng nể gì cả, bắt đại ca còn không nói, còn mang tin tức này truyền ra khắp quan trường của thành phố Đằng Long. Băng ca, anh nói nên làm gì hắn bây giờ?

Hàn Băng ngẩng đầu nhìn qua Hàn lão gia tử, chỉ thấy tâm tư của lão gia tử như không có đặt vào chuyện này, nhắm mắt dưỡng thần và đồng thời ngạm điếu thuốc buồn bực ở đó, khói trắng bay qua mặt lão gia tử nên càng khó bề phân biệt.

- Bình Triều ah, em ở nơi nào, anh đi qua ngay.

Hàn Băng ho khan một tiếng, thấp giọng nói ra.

Quản Bình Triều là đệ tử thế gia giàu có, chắc chắn sẽ không sợ người thành phố, lúc này hắn đặt một gian phòng xa hoa nhất của khách sạn Kinh Điển, cũng chính là 'phòng tổng thống' sau này ở lại.

Hàn Băng đáp ứng một tiếng, cũng cúp điện thoại.

Lão gia tử không đợi Hàn Băng nói chuyện, hắn trực tiếp nói:

- Cháu giỏi thật, đã dám ra chiêu thì phải thừa nhận người ta phản kích, ngã một lần khôn hơn một chút, bị ngăn cản cũng tốt. Thời điểm đi ra ngoài thì gọi Tuyết Lăng tới cho ta.

Nhìn qua lão gia tử đang muốn con cháu đời thứ ba của mình. Hàn Băng đổ mồ hồi trên trán, khúm núm cúi đầu đi tới.

- Tần lão đầu này, tôi muốn nhìn một chút chái trai mà ông khoa trương có gì xuất chúng.

Hàn lão gia tử cười một tiếng, chậm rãi tự nhủ:

- Tiểu gia hỏa này không biết có ngã hay không?

Hàn Băng đi ra ngoài và thông tri Hàn Tuyết Lăng vào, liền lái xe vội vã chạy ra tới khách sạn kinh Điển. Quản Bình Uyên bị cục công an huyện Thanh Thao giam giữ, dùng danh nghĩa đả kích tệ nạn bắt lại, chuyện này hơi náo lớn, huyên náo có chút khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.