Thanh Quan

Chương 241: Chương 241: Hàn Tuyết Lăng hoa lệ đăng tràng. (1)​




Trong mắt người đàn ông hiện lên nước mắt, mạnh mẽ khoát tay lên tay Tần Mục, hai chân muốn tiếp tục quỳ xuống.

- Ngài đừng như vậy, trong lời nói xung đột khó tránh sẽ ngộ thương, chuyện nhỏ chuyện nhỏ.

Tần Mục tuyệt đối sẽ không để người này quỳ xuống, nếu hắn quỳ, sự tình sẽ biến thành phiền phức.

Một người ngăn cản một người muốn quỳ, hai người không ngừng dây dưa.

- Loảng xoảng lang…

Cửa phòng bệnh bị người hung hăng đẩy ra, thanh niên bừa bãi lúc chiều đi tới, ánh mắt có chút ngẩng cao nói:

- Cha, đến nỗi sao, cha đâu cần làm như vậy.

Người đàn ông căm giận quay đầu lại, nhìn hắn quát lớn:

- Thằng nhóc, còn không mau quỳ xuống cầu Tần bí thư tha cho mày!

Lúc mới vừa mở cửa, người này hỏi thăm là Tần phó bí thư, hiện tại đứa con đi vào lại bắt đầu gọi Tần bí thư, tuy rằng chỉ hơn kém một chữ, nhưng trật tự trước sau đã có điểm ý tứ. Nếu lúc mở cửa đã gọi là Tần bí thư, Tần Mục thật sự sẽ không nghĩ nhiều, nhưng kết quả trật tự trước sau phân biệt, khiến trong mắt Tần Mục hiện lên ánh sao.

Thừa dịp người đàn ông quay đầu trách mắng đứa con, Tần Mục đã tranh thủ kéo hắn đứng lên. Theo lực đạo truyền đến trên cánh tay hắn, Tần Mục cảm giác ra được bản tâm của hắn cũng không muốn quỳ. Nếu không mà nói chỉ cần lui ra sau một bước đầu gối đã chấm đất, cần gì phải làm bộ làm tịch như thế?

Chỉ sợ người này đến xin lỗi là giả, đi tới thăm dò thái độ của mình mới là sự thật. Bên Lôi Bằng đã sớm đem tin tức báo cáo cho huyện ủy, trong điện thoại thanh niên cũng đã xưng hô tới “phó chủ tịch huyện”, bên trong cất giấu vấn đề, hoặc có người cố ý gây khó dễ Tần Mục, như vậy rất đáng được cân nhắc.

Người đàn ông không tiếp tục kiên trì quỳ xuống, đây cũng là điều mà trong lòng Tần Mục hi vọng nhìn thấy. Bằng vẻ ngang ngược càn rỡ của Bình thiếu kia, nếu người này thật sự là một người trung hậu như vẻ bề ngoài, chỉ sợ sẽ làm người khác cảm thấy buồn cười. Tần Mục giấu diếm vẻ mặt, chỉ mang theo vẻ mỉm cười thản nhiên, hỏi:

- Vị đại gia này, ngài là?

Lúc này người đàn ông mới tự giới thiệu, nguyên lai người ăn mặc nhìn như nông dân công này chính là người chủ sự công nghiệp nặng Khoa Hải ở huyện Lan Trữ. Là xí nghiệp long đầu của huyện Lan Trữ thậm chí là thành phố Đằng Long, công nghiệp nặng Khoa Hải chiếm cứ vài phần giang sơn tại tỉnh Bắc Liêu, sản phẩm công nghiệp nặng được tiêu thụ khắp các nơi trong cả nước, được lời khen ngợi không ít. Tần Mục biết chính mình đối mặt với một đầu đại ngạc, chỉ cần vô ý sẽ rơi vào vị trí vạn kiếp bất phục. Sản nghiệp công nghiệp nặng luôn luôn được quốc gia nâng đỡ, từ khi cải cách kinh tế mở ra cho tới hôm nay, công nghiệp nặng Khoa Hải tuy rằng mang danh nghĩa quốc xí, nhưng chỉ sợ đã sớm biến thành hậu hoa viên của hai cha con bọn họ.

Ở kiếp trước Tần Mục từng thấy qua nhiều chuyện như vậy, lúc ban đầu khi cải cách mở ra cũng có rất nhiều người chen chân ở giai đoạn sờ đá qua sông, nghe xong lời giải thích của cha con Vương Hải Đào, hắn khẽ cười nói:

- Chỉ là tranh cãi một chút, không có gì quá lớn, không cần để trong lòng.

Vương Hải Đào mặc kệ, nói thế nào cũng muốn Vương Bình quỳ xuống nhận lỗi, Tần Mục khoát tay, làm ra vẻ cả giận nói:

- Như thế nào, Vương chủ tịch còn chưa tin lời của tôi sao? Đã nói chuyện qua rồi thì thôi.

Tần Mục bày ra giọng quan, khoát tay nói:

- Không bằng như vậy, Vương chủ tịch, cấp bậc của ngài cao hơn tôi, hôm nào tôi mời họp mặt, hai bên uống vài chén rượu mọi người xem như bỏ qua, ngài xem vậy được chưa?

Tần Mục bày ra tư thế hạ thấp. Hiện tại hắn là cấp chính phòng, mà người chủ sự xí nghiệp điểm tựa trong tỉnh Vương Hải Đào lại là cấp phó sảnh, mặc dù quyền lực trong huyện Lan Trữ của Tần Mục lớn hơn Vương Hải Đào, nhưng Vương Hải Đào giao du rộng lớn, Tần Mục mới nhắc tới cấp bậc hành chính.

Vương Hải Đào cúi đầu thoáng suy nghĩ, liền ngẩng đầu ha ha cười nói:

- Được, làm theo lời Tần phó bí thư.

Lại chênh lệch một từ, xem như Vương Hải Đào đã bỏ qua vẻ giả vờ, bắt đầu giao trái tim làm sao áp chế hoặc là mượn sức Tần Mục. Ở trong học viện học tập một thời gian, Tần Mục tự nhiên hiểu được bí quyết bên trong, cũng làm ra vẻ vui sướng nở nụ cười, hai bàn tay hai người nắm chặt với nhau.

Đúng lúc này, một đạo cột sáng chói mắt thật lớn từ bên ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào, ánh sáng mãnh liệt khiến bốn người trong phòng đều phải dùng tay che khuất mắt, tận lực nhìn ra ngoài. Cùng lúc đó vang lên tiếng gầm rú thật lớn, khiến trong lòng mọi người cảm thấy sợ hãi.

Tần Mục nảy sinh một loại ý tưởng thật vớ vẩn, chẳng lẽ đây là điềm báo tiếp tục xuyên qua?

Cột sáng dừng lại trong phòng một lát, chậm rãi rơi xuống. Mọi người nỗ lực cho mắt của mình thích ứng ánh sáng, lúc này mới đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy một chiếc phi cơ trực thăng màu xanh biếc đầy mộng ảo đang dừng bên ngoài bãi đỗ xe bệnh viện.

Tần Mục cùng Vương Hải Phong không khỏi đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng tỉnh Bắc Liêu có một quân khu, nhưng khoảng cách huyện Lan Trữ còn thật xa xôi, làm sao có thể xuất hiện loại phi cơ trực thăng quân dụng này, còn dừng ở địa phương nơi đây?

Vài người nhìn xuống cửa sổ, cánh quạt phi cơ trực thăng dần dần dừng lại. Lúc này Tần Mục nhìn ra loại hình phi cơ, là loại tiên tiến nhất năm 92, là tên gì thì hắn đã quên, đây là loại trực thăng được làm theo yêu cầu dành cho bộ đội đặc chủng.

Phi cơ trực thăng xuất hiện nhất thời khiến quần chúng kinh hô, liền lao tới cửa sổ nhìn ra ngoài. Trong ánh mắt kinh dị lẫn sợ hãi của mọi người, trong trực thẳng có vài thân ảnh mạnh mẽ nhảy xuống, trên lưng đeo gì đó, bắt đầu xoay quanh hai bên trực tiếp không ngừng mở ra.

- Ách!

Tần Mục nhìn thấy đó là những sợi dây đỏa, thứ này hắn từng gặp qua, đó là lúc ở Dược Mã hương. Thứ kia cũng không có gì kỳ lạ, nhưng ẩn ý của nó thật trực tiếp, đó chính là hai chữ “quân quản”.

Toàn bộ các địa vực, chỉ cần dính dáng tới hai chữ này, đại biểu chỉ có một ý tứ, nghiêm cấm bất kỳ người nào không có mệnh lệnh dám bước vào trong khu vực bị quân quản, nếu không quân nhân có quyền bắn chết người tại chỗ mà không có tội, mà khu vực quân quản cũng chỉ có quân nhân mới được bước vào.

Vương Hải Đào đương nhiên cũng biết, trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc, nhưng không thể mở miệng hỏi Tần Mục, bởi vì trong mắt Tần Mục cũng lóe lên vẻ nghi hoặc.

Hai gã quân nhân đeo súng tự động đem dây đỏ nhanh chóng cố định tới lối vào bệnh viện, sau đó quay về trên trực thăng, đem tấm bảng trắng viết chữ đỏ “Quân quản” treo lên, lại cầm súng trên tay, làm ra tư thế chuẩn bị tùy thời nổ súng.

- Thật ngưu ah!

Vương Bình thốt lên một tiếng than thở tận đáy lòng:

- Con mẹ nó như vậy mới gọi là ngưu bức!

Hắn vừa dứt lời, trên trực thăng lại có vài quân nhân nhảy xuống, động tác thật nhanh nhẹn tiêu chuẩn, Tần Mục phỏng chừng tùy tiện đi ra một người đã có thể đánh gục toàn bộ mọi người trong phòng bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.