Thanh Quan

Chương 961: Chương 961: Huyết án từ chứng nhận sĩ quan. (2)




Tần Mục ra tay, hoàn toàn là vạn bất đắc dĩ, khi tên đầu lĩnh xuất thủ, hắn cũng có chút khó chịu, dù sao đối phương cầm vũ khí trong tay, nếu bị thiết côn đánh trúng, không chừng sẽ bị gãy xương. Hắn không dám khinh thường, chọn lựa thi thố vòng quanh. Thiết côn của tên đầu lĩnh vừa quét tới, Tần Mục đã né sang bên cạnh, muốn thừa dịp đối phương đang lao tới, lắc mình công kích. Ai ngờ do trời mưa đường trơn, khi hắn né được thiết côn, đang chuẩn bị xông tới, lòng bàn chân không còn sức lực, lảo đảo quỳ gục trên mặt đất.

Tên đầu lĩnh nhất thời mừng rỡ, dùng thiết côn hung hăng đập vào sau lưng Tần Mục. Đòn này khiến Tần Mục nhất thời cảm thấy lồng ngực phảng phất như bị đè ép lại với nhau, không còn không khí để thở. Hắn cố gắng hô hấp, muốn đè nén sự đau đớn kia, nhưng làm thế nào cũng không tạo ra lực. Cây gậy này đập quá độc ác, tên đầu lĩnh còn chưa chịu bỏ qua, vung thiết côn tiếp tục đập vào đầu Tần Mục. Tần Mục không khỏi hoảng hốt, cố gắng né đầu, vai trái của hắn lại lĩnh một đòn chí tử. Hắn phảng phất nghe thấy tiếng xương gãy lìa, vội vàng nhịn đau, lăn qua một bên.

Lúc này, Đinh thôn trưởng đã chạy đến chỗ đám người trong thôn, hoảng sợ nhìn về phía sau. Xuyên thấu qua động tác huy vũ của hai kẻ giữ cửa, hắn thấy Tần Mục khụy xuống, vẻ mặt nhất thời tràn đầy thống khổ.

- Lão Đinh, chạy gì chứ, huynh đệ chúng ta mới khởi động thôi.

.

Một tên giữ cửa cười hắc hắc không ngừng, giơ cây gậy lên vung vẩy.

Đinh thôn trưởng từng bước lui về phía sau, cả người run rẩy, giống như phát sốt. Một tên khác nhìn thấy bộ dạng của Đinh thôn trưởng, cười ha ha nói:

- Lão Đinh, ngươi đừng đi, anh em chúng ta không ra tay nặng đâu, chỉ làm ngươi nằm liệt tám mười ngày thôi, lúc nào chúng ta lại muốn ăn món ăn thôn quê, còn phải làm phiền ngươi.

Câu nói này giống như đâm chọt vào chỗ đau của Đinh thôn trưởng, trong mắt hắn nhanh chóng hiện ra máu đỏ, há mồm quát:

Mọi người đâu, đánh chết hai con chó này đi!

Câu rống to của Đinh thôn trưởng, trong tiếng sấm ù ù và tiếng mưa ào ào lại vang lên rất rõ ràng. Không những thôn dân sửng sốt, mà ngay cả hai tên gác cửa cũng ngây dại.

Đinh thôn trưởng hô xong những lời này, phảng phất như dứt bỏ thứ trói buộc trong lòng, chỉ hai người giữ cửa hô lớn:

- Ban đầu Tam Cúc Tử chính là bị hai tên súc sinh ở đây hãm hại, bọn chúng còn tìm người nói Tam Cúc Tử bán dâm, cuối cùng khiến cô ấy phải treo cổ tự tử, nhưng bọn chúng lại xem như không quen biết gì cả.

Tam Cúc Tử là nữ sinh viên của thôn xóa đói giảm nghèo, sau khi thi tốt nghiệp trung học, điểm số của cô đã có thể đậu vào trường đại học nổi tiếng của kinh thành, mọi người trong ba thôn vô cùng vui mừng, đợi đến khi Tam Cúc Tử tốt nghiệp trở về dẫn dắt mọi người trong thôn làm giàu. Nhưng vào đêm trước khi chuẩn bị lên kinh thành, Tam Cúc Tử bị dẫn tới cục công an thành phố, cuối cùng bị khép vào tội danh "bán dâm", còn bị xử phạt, kết quả sau khi trở về Tam Cúc Tử treo cổ trên xà ngang ở nhà, còn cha mẹ vừa xấu hổ vừa đau lòng, không bao lâu sau cũng đột ngột qua đời.

Tam Cúc Tử là hi vọng của thôn dân thôn nghèo khó, bọn họ cho tới nay đều cho rằng Tam Cúc Tử là một cô bé ngây thơ hoạt bát, tại sao lại biến thành nữ nhân dơ bẩn như vậy? Nhưng cục công an thành phố có căn cứ xác minh, còn có thôn trưởng lão Đinh thừa nhận, bọn họ chỉ có bất đắc dĩ đón nhận sự thật khó tin này. Nhưng hiện tại Đinh thôn trưởng đột nhiên hô lên như vậy, tất cả mọi người giống như u mê.

- Lão Đinh, ngươi đừng nói láo, chúng ta chính là bỏ tiền tìm nữ nhân, không phải hãm hại người ta như ngươi nói.

Mấy tên giữ cửa đều biến sắc, một tên trong đó vội vàng nói.

- Tên khốn khiếp! Trên cánh tay ngươi còn khối thịt màu đen, đó là Tam Cúc Tử không chịu theo ngươi, mới cắn một miếng thịt trên người ngươi.

Đinh thôn trưởng kêu to, hắn thấy Tần Mục lăn lộn né tránh gậy gộc của tên đầu lĩnh, la lớn:

- Lột đồ của hai con súc sinh này ra, xem ở trên có dấu ấn như tôi nói không.

Trong ba thôn Đinh thôn trưởng vẫn là người có uy vọng, mặc dù vì quan hệ đặc biệt, nắm giữ một số bí mật, nhưng thường ngày vẫn là người rất nhiệt tâm. Hắn vừa hét lên, có không ít thôn dân cường tráng đã tiến về phía trước vài bước, trong đó có mấy chàng trai còn từng thầm mến Tam Cúc Tử năm đó, ánh mắt giống như đầy máu.

Hai tên gác cửa thấy mọi người bắt đầu rậm rịch, không khỏi lui về phía sau hai bước, một người trong đó quát:

- Lão Đinh, chớ nói nhảm, chúng ta đã cho ngươi tiền che miệng, năm ngàn đồng không quản được miệng của ngươi sao?

Hắn vừa mới dứt lời, một người khác vội vàng che miệng hắn lại. Nhưng thanh âm của hắn không nhỏ, tựa hồ tất cả mọi người đều nghe thấy.

Yên lặng! Vô cùng yên lặng! Chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng rống to hung ác của tên đầu lĩnh.

Trên mặt Đinh thôn trưởng không biết là nước mắt hay mồ hôi, hắn cắn răng quát:

- Bọn súc sinh các ngươi! Nếu ta không giúp các ngươi, tiền cửu mạng của ba thôn sẽ bị các ngươi lấy sạch, ta có thể không đáp ứng sao? Ta có thể không đáp ứng sao?

Sau khi hét lên những lời này, Đinh thôn trưởng giống như mất hết khí lực, té phịch trên mặt đất.

Tên giữ cửa thấy Đinh thôn trưởng nói hết tất cả, nhất thời thẹn quá thành giận, đang muốn tiến lên trước, đánh Đinh thôn trưởng, chợt nghe trong đám người có một phụ nữ hét to:

- Cháu gái đáng thương của tôi, cháu chết oan lắm! Ca ca chị dâu của tôi, hai người chết oan quá.

Người này chính là cô của Tam Cúc Tử, sau khi nghe rõ mọi chuyện, trực giác mách bảo lời Đinh thôn trưởng là sự thật. Nàng vừa khóc la, cảm xúc của mọi người nhanh chóng được thiêu đốt, mấy chàng trai từng thầm mến Tam Cúc Tử nhất thời kêu lên:

- Giết chết bọn khốn khiếp này đi!

Nhất thời, hỏa khí được thiêu đốt, hai tên coi cửa đang muốn quay người bỏ chạy, lại bị đám người tức giận bao vây. Thiết côn của bọn chúng đã không có chỗ sử dụng, bị quả đấm, cước chân, nước miếng từ bốn phương tám hướng bay đến như mưa rơi bao phủ.

Tần Mục không chú ý tới biến hóa bên đó, trên người hắn đã bị đánh ba cây gậy, phảng phất như không còn sức lực. Tên dẫn đầu vừa cười to vừa cuồng mắng, nhìn dáng dấp giống như phải đánh chết Tần Mục mới cam tâm. Tần Mục cố gắng tránh né gậy gộc của hắn, toàn thân đã biến thành bùn lầy.

- Đạp đổ căn nhà này đi!

Cách đó không xa có người phát ra tiếng hô như vậy. Tên đầu lĩnh nhất thời dừng lại động tác trên tay, nhưng thấy hơn hai trăm người giống như thủy triều phóng về phía cửa lớn, nhất thời phát hỏa, hét lớn:

- Các ngươi muốn chết rồi sao, hôm nay các ngươi coi như tận số rồi, lão tử sẽ giết hết tất cả!

Nói tới đây, hắn không để ý tới Tần Mục nữa, xoay đầu lại muốn ngăn cản đám người mãnh liệt.

- Ầm!

Một thanh âm thanh thúy vang lên. Con mắt của tên đầu lĩnh nhất thời muốn lòi ra, từ trên đỉnh đầu hắn chảy ra một dòng máu tươi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.