- Tôi nói tiểu Tần à, cậu đừng có hiểu lầm anh cậu.
Lưu Đại Hữu thần thần bí bí nói:
- Cậu có biết đây là chỗ nào không? Cậu có biết khách sạn này là ai mở không?
Tần Mục lắc đầu, hắn lên thị trấn này mấy lần, huống chi
phần lớn lại đều là vì bị thương nằm viện. Mấy con phố của
thị trấn hắn còn chưa nắm được rõ ràng, làm sao có thể biết
được việc này chứ?
Lưu Đại Hữu xuống xe, chỉ vài mấy chữ trên biển Phú Quý Môn, nói:
- Thấy không, đây chính là bút tích của Vương Phó Chủ tịch
huyện của chúng ta. Chủ của Phú Quý Môn này là con bé chừng
hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, có tí dính líu tới lão Vương.
Tần Mục nghe, mày liền nhíu lại, nhìn Lưu Đại Hữu nói:
- Anh Lưu, anh đây là có ý gì?
- Hôm nay lão Vương chặn cậu, không cho cậu làm cục trưởng Cục
Chiêu thương, anh cậu giúp cậu nắm tóc ả tình nhân của lão, cho cậu xả giận.
Lưu Đại Hữu nói xong liền đi vào bên trong.
- Ai, Lưu đại ca, hôm nay cậu mời tôi ăn cơm hay thế nào? Nếu là
đi tìm người chơi thì đừng có lôi kéo tôi, tôi đây trở về thôn
Tây Sơn đây.
Tần Mục trầm mặt xuống, đứng đắn nói.
- Tôi nói Tần Mục này, anh đây giúp cậu xả giận, sao cậu lại không cảm kích chứ?
Lưu Đại Hữu trợn mắt, liếc Tần Mục một cái, vốn hắn nghĩ
tới chuyện Tần Mục làm Cục trưởng là chuyện ván đá đóng
thuyền, về sau ở huyện cũng có thể tìm được minh hữu đáng tín nhiệm, ai ngờ tới Vương Trường Canh đột nhiên lại ngang ngược
ném cho hắn cục gạch, làm cho Lưu Đại Hữu khó chịu. Công an
cùng khối hành chính là hai hệ thống có nối liền nhau, Lưu
Đại Hữu lại là kẻ có tính tình không sợ trời không sợ đất,
muốn năm lấy cái đuôi của Vương Trường Canh, cũng coi như tìm
điểm vui vẻ thỏa mãn cho bản thân.
Tần Mục không nghĩ như thế, đấu đá chính trị, trừ phi tơi lúc
chó cùng dứt giậu, không thể tưởng tượng nổi mới dùng tác
phong sinh hoạt của con nguời ra mà xử lý, tuy rằng có thể
thấy được hiệu quả rất nhanh, thậm chí có khi còn có thể trực tiếp kéo người đó khỏi đài. Nhưng mà sau này đại lọ chậm
lại, có thể mông mình cũng chẳng sạch sẽ được bao nhiêu, giờ
dùng thủ đoạn công kích người khác không chừng sẽ trở thành
bùa đòi mạng của mình sau này. Đối với điều này, Tần Mục
vẫn luôn vô cùng cẩn thận.
- Lưu Đại Hữu, hảo ý của anh em nhận, hôm nay nếu để mắt tới anh em, chúng ta liền không say không nghỉ, anh cũng xin nghỉ, đừng
đi nữa, chúng ta cùng say sưa, không thèm quan tâm tới chuyện gì
nữa, em nói như thế, anh vừa lòng không?
Tần Mục cười, hắn vẫn luôn thật thích tính của Lưu Đại Hữu.
Lưu Đại Hữu trợn mắt nói:
- Cũng không biết thằng ranh như cậu trong lòng nghĩ cái gì, thế chẳng phải phải là bớt việc cho tôi hay sao.
Nói xong liền cùng Tần Mục đi vào Phú Quý Môn.
Bên trong Phú Quý Môn này trang hoàng thật xa hoa, nhìn vào bình dị, thế mà vừa vào trong thật đúng phú quý bức người.
Đối diện hai bên cửa là hai tấm bình phong làm từ hai mảnh lụa mỏng, trước bình phong không biết là vật điêu khắc được chế
biến từ tài liệu gì, vô cùng tinh tế xinh đẹp. Có một số
ngọn đèn mông lung làm cho đại sảnh mang theo chút mờ ám.
Tần Mục âm thầm gật đầu, người bổ trí đại sảnh này đúng là
một cao thủ, rất có thể khiến cho lòng người nổi lên dục
vọng.
Vào đại sảnh, nhiệt khí liền đập vào mặt, hai cô gái cao ráo
mặc sườn xám đừng chờ hai bên cửa, hơi hơi cúi đầu mỉm cười
nói với Tần Mục cùng Lưu Đại Hữu:
- Hoan nghênh quý khách..
Hai người vừa cúi, chiếc sườn xám xẻ tà liền lộ ra cảnh xuân
thướt tha, hai cặp đùi trắng nõn thon dài cho dù không làm điều gì cũng đủ cho người ta nghĩ ngợi lan man.
Tần Mục cười nói:
- Bà chủ của Phú Quý Môn này đúng là biết làm ăn buôn bán.
Hắn nói câu này tiếng nói khá lớn, mấy người con gái trên
quầy bar liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Mục cùng Lưu Đại
Hữu liền phát ra tiếng cười dễ nghe vừa quyến rũ, đi ra quầy
bar, nũng nịu nói:
- Ai nha, Lưu Phó cục trưởng mới nhậm chức của huyện Tây Bình, ngọn gió nào thổi anh tới đây thế?
Cô nàng này tuổi chừng ba mươi, chính là trang điểm hơi đậm lại làm tăng thêm mấy tuổi. Khuôn mặt có vẻ hơi cương nghị, mắt to
giống như luôn hàm chứa thật nhiều tình cảm, bộ dạng giống như tiểu hồ ly làm tiêu hồn người.
Lưu Đại Hữu liếc mắt nhìn Tần Mục một cái, ý tứ trong mắt
thật rõ ràng, xem xem, Lưu Đại Hữu anh có nói sai không, chính
là một ả hồ ly tinh mà.
Tần Mục hé miệng cười, lắc đầu.
Lưu Đại Hữu liền trừng mắt liếc hắn một cái, nói với nàng kia:
-Đều nói Phú Quý Môn của chúng ta là khách sạn số một số hai huyện mình, anh nói nha, có bà chủ Ngô mới càng khiến cho Phú Quý Môn tăng thêm mấy cấp bậc.
Ngô Cúc liền che miệng cười nói:
- Lưu Phó cục trưởng, anh nói lời này cũng thật nể mặt em, hôm nay vẫn đi chỗ cũ sao?
Lưu Đại Hữu vẫy vẫy tay nói:
- Vẫn là chỗ cũ, hôm nay chỉ có hai chúng tôi, em sai người
nhanh chóng mang đồ ăn lên đi, hai an hem chúng tôi vừa ăn còn vừa nói chuyện.
Trong mắt Ngô Cúc liền hiện lên tinh quang, cười nói:
- Thế được, mấy em chỗ chúng em còn phải cảm ơn anh, không cần đứng đó vất vả.
Lưu Đại Hữu ha ha cười, cùng Tần Mục đi theo Ngô Cúc lên lầu
hai, ả xoay người mời hai người đi vào liền lắc lư eo nhỏ bỏ
đi,
Gian phòng kia bố trí có chút thanh lịch, trên tường có mấy
bức tranh sao chép của mấy kiệt tác ngoại quốc, chính là dùng ánh mắt của người Hoa mà nhìn thì có chút mất phong tục.
Tần Mục đừng trước một bộ tranh tên “tuyền”, nhìn nàng ta đang
cầm cái bình đổ nước ra liền âm thầm gật đầu, Ngô Cúc này
thật ra còn hiểu biết dùng nghệ thuật dung hợp mờ ám.
Lưu Đại Hữu thất Tần Mục nhìn xuất thần, liền cười ha ha nói:
- Thì ra cậu cũng thích cái này, kỳ thật chính là Vương
Trường Canh bao lấy ả ta, bằng không chỉ bằng những bức tranh
thế này là ta đã có thể kéo ả ta xuống, kiện ả tội tuyên
dương tư tưởng xấu rồi.
Tần Mục cười khổ một tiếng, chỉ chỉ bức tranh kia nói:
- Anh Lưu, lời này cũng chỉ có thể nói ở đây, cũng đừng nói
ra ngoài, bằng không làm cho người ta chê cười anh đấy.
Nói xong, chỉ vào bức tranh có người phụ nữ lõa lồ:
- Anh có biết bản gốc của bức tranh này có thể bán được bao nhiêu tiền không?
Lưu Đại Hữu nói:
- Đàn bà trần truồng mà còn có thể bán lấy tiền sao?
Tần Mục lắc đầu không thèm nhắc lại. Người khác đều nghĩ
rằng Tần Mục là tên đầu gỗ, kỳ thật tên Lưu Đại Hữu này mới
chân chính là cục đất thô.
một lát sau có tiếng gõ cửa truyền tới, Ngô Cúc tự mình bê
một mâm đồ ăn đi tới, Tần Mục liền gật đầu, Ngô Cúc này rất
biết làm người, nếu có quan hệ vô cùng thân mật với Vương
Trường Canh thì tên họ Vương kia cũng không phải kẻ có thể khinh thường được.
Kỳ thật người trên chốn quan trường có mấy tên là có thể dễ dàng nhìn thấu chứ.
Ngô Cúc đứng bên bàn, nhìn phục vụ bê đồ ăn tới, Tần Mục liền cau mày nói:
- Nhiều đồ ăn như thế, chúng ta có ăn hết không? Quốc gia luôn
đang đề xướng tiết kiệm, anh Lưu, anh như thế có chút không được
rồi.