Liên tục năm lần, điện thoại đều vang lên chưa được hai tiếng đã tắt, Tần Mục lập tức hiểu Cừu Tiểu Thiền đang bực bội với mình. Nghĩ lại cũng buồn cười, nữ nhân nào không có tâm lý ghen tỵ, ngày nào đó Tần Mục quát lớn Cừu Tiểu Thiền, cũng có Tần Mục một ít không phải, cho nên Tần Mục quyết định qua mấy ngày này phải tìm Cừu Tiểu Thiền nói vài lời. Rốt cuộc cũng là nữ nhân của mình, không so đo danh phận và ở cùng với mình, như thế nào cũng phải khiến người ta an tâm.
Ghế dài bên kia hai nữ nhân đang tươi cười, nhìn qua ở chùng vô cùng hòa hợp. Chu Tiểu Mai lúc này có tính chất đặc biệt, cho dù người khác có tính tình thế nào, ở cùng với nàng đều có thể trở thành bạn cả.
Nhìn thấy Tần Mục chậm rãi tới gần, Chu Tiểu Mai vỗ vỗ tay Hàn Tuyết Lăng và chậm rãi đứng lên.
- Tần Mục, tôi đã nói với Vương Hải Đào bên kia rồi, tập đoàn Hoa Hạ nhúng tay vào chuyện Tư Lạc Ngõa, đoán chừng hôm nay sẽ đưa tới bàn cho Vạn bí thư.
Tần Mục gật gật đầu, liếc mắt nhìn Hàn Tuyết Lăng, ngữ hàm thâm ý nói ra:
- Chỉ sợ lúc này không chỉ có tập đoàn Hoa Hạ có suy nghĩ, còn có một chút người cũng không chịu cô đơn đấy.
Chu Tiểu Mai đang muốn hỏi Tần Mục nhìn Hàn Tuyết Lăng liếc, nói ra:
- Phơi nắng tới khi mặt trời lên cao là được. Tiểu Mai, phiền toái em gọi người tới trông coi Tuyết Lăng một chút nhé, em theo anh ra ngoài một chuyến.
Hàn Tuyết Lăng bẹt miệng nói ra:
- Tần Mục, anh có chuyện gì mà cần ra ngoài? Em thật vất vả mới tỉnh một lần, anh không ở cạnh em nhiều hơn được sao?
Một câu nói vô cùng làm nũng, trong lòng Tần Mục run lên, đây chính là nữ huấn luyện viên đặc chủng sao, nếu như có môt ngày mình cùng Hàn Tuyết Lăng, Chu Tiểu Mai...
Tần Mục vội vàng nhìn qua nàng, ho khan một tiếng nói ra:
- Cha mẹ và gia gia của em tới, đang muốn hưng sư vấn tội với con rể cháu rể đấy.
Con mắt Hàn Tuyết Lăng sáng ngời, hỏi:
- Ai muốn đến?
Tần Mục nói những người của Hàn gia sẽ đi tới Đằng Long. Hàn Tuyết Lăng mang biểu lộ mất hứng, buồn bực nói ra:
- Trừ gia gia và cha mẹ ra, em không muốn gặp ai khác. Tần Mục,em đã nói với anh rồi đấy, chỉ cho phép gia gia và cha mẹ của em tới, những người khác bảo bọn họ tới nơi khác ở lại đi, đừng tới nhà nhà chúng ta làm em nhìn thấy thì phiền phức, trong nhà không có nhiều phòng cho bọn họ ở đâu.
Từ lời của Hàn Tuyết Lăng nói thì Tần Mục hiểu chỉ sợ Hàn Tuyết Lăng trong đời thứ ba Hàn gia cũng bị cô lập, cũng không thể nói gì nữa, liền gật gật đầu nói ra:
- Đi, dù sao bọn họ tới đây cũng không phải vì chuyện tốt gì, việc này giao cho anh đi.
- Vậy còn được!
Hàn Tuyết Lăng lập tức vui vẻ ra mặt, nói ra:
- Tần Mục, em nói chuyện với anh, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ phải rèn luyện thân thể, cho dù đám người Diệp Thạch Lỗi khi dễ anh, anh cũng có thể đánh hắn mấy quyền đấy.
Tần Mục gật gật đầu đáp ứng. Hắn cũng rất ưa thích võ thuật, cường thân kiện thể và hung đúc tinh thần. Nhưng mà hắn biết trong lòng Hàn Tuyết Lăng chắc đang có ý niệm nhỏ - cho Tần Mục anh mỗi ngày cực khổ mệt chết, nhìn anh con có cơ hội tìm nữ nhân khác hay không?
Thị ủy mang ba chiếc xe đỉnh cấp của Đằng Long chạy tới phi trường quân dụng, bí thư thị ủy Vạn Hữu Niên, chủ tịch Tô Ký Bắc, phó bí thư thi ủy Nhiếp Quang Bình đứng trước đoàn người, cũng đang lo lắng chờ chuyên cơ của đại lão ở kinh thành là Hàn lão gia tử bay tới, đây là chuyện lớn, trong lòng mấy người lo sợ bất an, không biết có gì ở Đằng Long không vừa mứt Hàn lão gia tử hay không
Nhưng mà thời điểm Tần Mục lái xe đến sân bay thì trong mắt ba lãnh đạo này chấn động, không biết là ai thông tri Tần Mục, Tần Mục vậy dám tới đây vào lúc này, chuyện này nói rõ Tần Mục và Hàn gia có mấy liên hệ ở phía sau Tần Mục là một bí thư huyện ủy có thể tiến vào sân bay quân dụng này, nói rõ Tần Mục có bối cảnh trong quân đội, lúc này khiến ba lãnh đạo ở đây xem trọng Tần Mục hơn mấy phần.
Tần Mục xuống xe, nhìn thấy đám người Vạn Hữu Niên ở đây thì nhíu mày, mà Hàn lão gia tử cũng không có nói mình tới Đằng Long lại kinh động nhiều cán bộ như vậy, bảo mấy người này ra tiếp đón chính là cao điệu nói cho đám người Vạn Hữu Niên nếu có gây áp lực cho Tần Mục thì buông tâm tư đi, trong nội tâm lại cười rộ lên, có người không hài lòng mình là con rể Hàn gia, muốn cho mình lên làm chim đầu đàn. truyện này do tunghoanh ăn cướp về để thu lợi bản thân, nếu các bạn đang đọc truyện này tại web tunghoanh tức là các bạn đang đọc truyện trên 1 trang web ăn cướp
Vạn Hữu Niên nhìn Tần Mục vẫy tay, Tần Mục sải bước đi qua, lúc này tươi cười chân thành bắt tay từng lãnh đạo thị ủy, trong miệng nói ra:
- Vạn bí thư, ngài khỏe Tô chủ tịch, ngài khỏe Nhiếp phó bí thư, ngài khỏe...
Mười ba thành viên thường ủy của Đằng Long đã tới đông đủ, một người lại một người bắt tay Tần Mục, Tần Mục mượn cái bắt tay ngắn ngủi này xem biểu lộ của những người trong thường ủy này tâm tư thế nào, Tần Mục đại khái có thể nhìn ra tính nết của bọn họ trong lời nói hỏi han, Vạn Hữu Niên hỏi:
- Tần Mục, anh ra đây là có chuyện gì không?
Tần Mục cười nói:
- Có mấy người bạn cũ ở kinh thành tới, nhất định bảo tôi ra đây đón tiếp và chiêu đãi.
Tần Mục không nói mình là con rễ Hàn gia, nếu nói thì quan trường Đằng Long sẽ mang tiếng cô lập con rễ đại lão Hàn gia, cái thân phận này không khác gì cây đinh ẩn nấp, cho nên con cháu ở kinh thành đi tới các nơi khác ai cũng không biết bọn họ sau lưng có thân phận gì, không phải tình huống đặc biệt muốn bằng vào quan hệ và thủ đoạn thông thiên của gia tộc là khó có khả năng, họ phải thể hiện năng lực của mình cho cha chú thấy.
Mấy đại lão trong lòng rùng mình, Tần Mục nói lời này có nhiều ý, Vạn Hữu Niên cười nói:
- Tuổi còn trẻ phải giao du rộng, rốt cuộc vẫn là Tần Mục là cứu tinh của thành phố Đằng Long nha, anh bên cạnh tôi chờ, không biết bọn họ khi nào tới.
Tần Mục tiếp tục cười nói:
- Tôi đứng sau các lãnh đạo là được!
Nói xong đi ra sau lưng đội ngũ, sắc mặt bình tĩnh nhìn bầu trời.
Vạn Hữu Niên nói lời vừa rồi biểu thị cho thị ủy thấy Tần Mục là dòng chính của hắn, nhưng Tần Mục nếu thật sự đứng ở cạnh hắn sẽ đắc tội mười hai tên thường ủy khác, Tần Mục thành thật không làm như vậy, hắn chỉ cần đã đứng lại thì chính là có ý tự đề cao mình, Vạn Hữu Niên mặt ngoài không nói nhưng trong lòng không thích.
Quả nhiên Tần Mục đi ra phía sau thì Vạn Hữu Niên gật đầu một cái, khóe miệng mĩm cười, cúi đầu nhìn Tô Ký Bắc nói ra:
- Tô chủ tịch, tiểu Tần này có rất nhiều tư duy trong khai phá và kinh tế, là nhân tài hiếm có.
Tô Ký Bắc là mặt trên điều xuống, tại thành phố Đằng Long căn cơ không sâu, tuổi cũng kém Vạn Hữu Niên bảy tám tuổi, cũng không tạo thành uy hiếp cho Hữu Niên, mặt trên điều Tô Ký Bắc tới chính là có ý giúp Vạn Hữu Niên nắm giữ cục diện, cho nên Vạn Hữu Niên cũng đề cử Tần Mục cho Tô Ký Bắc, cũng có ý trải đường cho Tần Mục.