Thanh Quan

Chương 1055: Chương 1055: Kiếm chỉ Hoàng Dương. (7)




Tần Mục chạy đến khu Hoàng Dương nháo sự không bao lâu truyền vào trong tai của người khác. Trong đó chủ nhiệm Kế Đỉnh Thịnh cục chiêu thương phản ứng lớn nhất, mặt mũi trào phúng, nói:

- Tần Mục này vừa ăn một gậy không ngờ vẫn còn cho rằng mình là lão hổ, chạy loạn làm cái gì? Tôi nhìn hắn chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ! Vốn định chừa cho hắn chút nguyên khí, nhưng nếu hắn chọc ra chuyện này thì đừng trách người khác.

Ngôn Thừa Binh ngồi ở đối diện, gật đầu nói:

- Kế chủ nhiệm nói đúng, Tần Mục dời ra khỏi Phổ Thượng, trong nội tâm cất giấu chuyện gì đó.

Kế Đỉnh Thịnh cười nói:

- Có cái gì chứ, hắn có thể giấu cái gì? Ở kinh thành phạm tội không biết nhờ quan hệ gì mà chạy tới Quảng Châu này, chạy đến đây cũng không yên ổn.

Hắn cảm giác mình nói hơi quá, nhưng do đắc ý trong lòng nên nói với Ngôn Thừa Binh. Đoạn thời gian trước chuyện Tần Mục bị xa lánh là do hắn làm tổ trưởng tổ kiểm tra ký tên đầu tiên, thế nhưng mà cuối cùng vẫn phải đánh nhịp với Phương Chấn Bang, cho dù người khác biết rõ chủ tịch lợi dụng chuyện này xóa bỏ một ngôi sao mới của bí thư, nhưng bày ra bộ dáng giải quyết việc chung nên không có sơ suất gì.

Chủ tịch vẫn cho rằng chức vị của hắn tăng lên quá nhanh, làm việc còn rất không trầm ổn, quả nhiên không có nói sai, gặp chuyện cao hứng thì đắc ý quên hình. Kế Đỉnh Thịnh nhìn qua Ngôn Thừa Binh đang sửa vạt áo, từ trên mặt hắn nhìn ra manh mối gì đó, lại động động cổ, thở dài nói:

- Ai, Thừa Bình ah, mấy ngày nay vẫn rất mệt mỏi, nghe nói núi Tây có biệt thự nghỉ phép rất tốt, lúc nào đi với tôi đi.

Trong lòng Ngôn Thừa Binh lộp bộp, nhận thầu biệt thự núi Tây có liên hệ với Ngôn Thừa Binh, trên chính sách vẫn cần khu Hoàng Dương ủng hộ. Nhưng mà đám thương nhân dùng chiêu sư tử ngoạm, khu Hoàng Dương vẫn kéo căng không có tiến hành, không nghĩ tới quan hệ này kéo tới bên Kế Đỉnh Thịnh.

Kế Đỉnh Thịnh nói lời này có ý gì, nói rõ nếu như Kế chủ nhiệm hắn muốn nhúng tay vào chuyện này, làm cho Tần Mục triệt để không thể xoay người, phòng ở biệt thự núi Tây rất tốt, cũng treo danh nghĩa của Kế Đỉnh Thịnh. Nếu như muốn cầm phòng ở núi Tây, toàn bộ gia tài của Ngôn Thừa Binh còn không đủ, vậy phải vận dụng chính sách ở khu Hoàng Dương đổi lấy biệt thự, mà Kế Đỉnh Thịnh là ông chủ núi Tây, lúc này chỗ tốt nhận được không ít. Chính yếu nhất, Kế Đỉnh Thịnh nói lời này bảo Ngôn Thừa Binh không xử lý, bằng không sẽ có chuyện. Mặc dù nói bờ mông của ai cũng không sạch sẽ, nhưng mà Kế chủ nhiệm bờ mông bẩn vẫn cần hắn đi chùi, thế nhưng mà Ngôn Thừa Binh bờ mông không sạch sẽ, chỉ sợ lúc đó có người ghét bỏ hắn ở bẩn.

Tình thế không bằng người, đành phải nuốt lấy cục nghẹn. Ngôn Thừa Binh thần sắc không thay đổi, chỉ vừa cười vừa nói:

- Nghe nói trong biệt thự có một nơi ăn cơm dã ngoại, nguyên vật liệu hương vị của núi rừng, xem Kế chủ nhiệm khi nào có thời gian tới a.

Kế Đỉnh Thịnh cười nói:

- Món ăn dân dã không tệ, ẩn chứa văn hóa ẩm thực của Quảng Châu chúng ta nha, rất đáng thưởng thức.

Ngôn Thừa Binh hứa hẹn, Kế Đỉnh Thịnh tự nhiên biết rõ phải làm thế nào, cho nên vẫn làm theo tập tục, cầm lấy điện thoại nói ra:

- Alo, ban thanh tra kỷ luật nha, tôi là cục chiêu thương Kế Đỉnh Thịnh, tôi nghe cấp dưới phản ứng có vấn đề, tôi nên nói với ban thanh tra kỷ luật tra một chút.

Cái gì cấp dưới, phản ứng có vấn đề, Kế Đỉnh Thịnh dùng chiêu này người nào không biết hắn và Tần Mục không vừa mắt nhau? Cho nên Kế Đỉnh Thịnh vừa điện thoại thì bảo ban thanh tra kỷ luật nhúng tay vào chuyện này. Hắn lại không biết ban thanh tra kỷ luật vừa mới thả Tần Mục ra. Nghe điện thoại bên kia giọng do dự, Kế Đỉnh Thịnh bày ra giọng quan:

- Lúc trọng yếu phải đối đãi nghiêm túc, có sai thì sửa mới đáng khen ngợi.

Thái độ của ban thanh tra kỷ luật thái độ khiến thần sắc Kế Đỉnh Thịnh không tốt, Ngôn Thừa Binh tuy bất động thanh sắc, thế nhưng mà Kế Đỉnh Thịnh đang cân nhắc một chút, trong lòng mắng đám người ban thanh tra kỷ luật vài câu, sau đó đánh điện thoại cho cục công an thành phố. Mà người đứng đầu lại trực tiếp nghe, Kế Đỉnh Thịnh vừa cười vừa nói:

- Tôi là Kế Đỉnh Thịnh, hôm nay trong khu khai phát có vài chuyện, cục công an thành phố giải quyết việc chung, tinh thần đáng khen ngợi, cục chiêu thương chúng tôi cảm tạ cục công an chiếu cố.

Bên kia cũng nói vài câu khích lệ, Kế Đỉnh Thịnh trầm mặc trong chốc lát, nắm chặc tiết tấu rồi mới lên tiếng:

- Đương nhiên cũng có giọng nói không hài hòa, cục chiêu thương chúng tôi cũng cố gắng không ngừng.

Đây là tự phê bình mình, bên kia dù là kẻ đần cũng biết có chuyện. Bằng tính tình của Kế Đỉnh Thịnh cho dù cục chiêu thương chọc tới người quan trọng trong cục, chỉ sợ Kế Đỉnh Thịnh hắn sẽ không dễ dàng cúi đầu, ai cũng biết người đứng đầu cục công an thành phố là dòng chính của Phương bí thư, mà Kế Đỉnh Thịnh lại khen ngợi hắn và phê bình mình, bên kia càng chú ý cẩn thận, sợ bị gài bẫy, bị kéo vào làm ảnh hưởng tới bố cục của Phương Chấn Bang. Cho nên người đứng đầu cục công an thành phố hỏi thăm âm thanh không hài hòa ở đâu, cục công an thành phố sẽ chuyên môn đi bắt về.

Kế Đỉnh Thịnh trên mặt đầy vẻ đắc ý, hắn nói ngay khu Hoàng Dương bên kia có quan chức chính phủ đánh người, phi thường ảnh hưởng tói hình tượng của chính quyền, dù sao nói không kỹ càng, nói như chưa nói, ẩn ẩn lộ ra ý trách cứ dân chúng thấp cổ bé họng, không trừng trị quan chức này là không được.

Sau đó Kế Đỉnh Thịnh lại cười ha hả nói vài câu khách sáo với Ngôn Thừa Binh, đợi đến lúc Ngôn Thừa Binh cáo từ đi rồi, Kế Đỉnh Thịnh lại điện thoại cho Quốc Thụy Tường, cũng tự thuạt lại chuyện Tần Mục tại khu Hoàng Dương, hơn nữa cũng trọng điểm nói chuyện người của Tần Mục xuất thủ trước, cũng cường điệu Tần Mục mang theo hai nữ nhân dạo phố, ý tứ chính là tác phong có vấn đề.

Quốc Thụy Tường nghe báo cáo, quát lớn:

- Tôi nói cho anh nghe, không có chuyện gì thì đi kéo thêm tài trợ đi, kéo nhiều người đầu tư vào, cả ngày đặt tâm tư vào cái gì đó? Khảo hạch cuối năm đừng để người ta nắm bím tóc đấy, bằng không tôi tuyệt đối không nuông chiều, vị trí chủ nhiệm của anh lập tức giao cho người khác ngồi.

Lời này khiến Kế Đỉnh Thịnh nghe ra rất nhiều chuyện, lỗ tai chấn động vù vù, cũng lơ đễnh, thấp giọng nói:

- Cách cuối năm còn hai tháng a, thời gian không đợi người, lễ mừng năm mới, ai cũng không biết tình thế thế nào.

Những lời này nói tới chỗ đau của Quốc Thụy Tường. Phương Chấn Bang cũng có quan hệ trong quân đội, bất kể cha con người ta quan hệ thế nào, đứa trẻ lớn lên trong đại viện quân đội ai không có hồ bằng cẩu hữu, nhưng mà Quốc Thụy Tường mang ra so sánh thì không bằng. Liên quan tới việc cạnh tranh chức phó chủ tịch tỉnh dùng hung tàn để hình dung. Tần Mục đánh mấy người bên đường, có thể hảo hảo lợi dụng được, hắn cũng không hy vọng xa vời có thể mượn chuyện này ảnh hưởng địa vị của Phương Chấn Bang, nhưng chỉ cần hắn làm tốt thì năng lực của Phương Chấn Bang tại Quảng Châu bị cấp trên hoài nghi, khả năng liên nhiệm rất ít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.