Tần Mục ân một tiếng, Dương Yếp bỗng nhiên nói tới dượng của mình, hoặc
là phải nói dượng gặp chuyện không may, nghĩ lại chuyện trước kia, muốn
tìm người thổ lộ một chút, nếu nàng cao hứng bừng bừng, Tần Mục đúng là
khó chịu đấy. Hôm nay biểu hiện như thế chỉ có thể nói rõ Dương Yếp phi
thường lương thiện, chỉ có nhân tài lương thiện mới viết ra được những
bản nhạc hay, đây là kiên trì của Tần Mục.
Dương Yếp biểu lộ rất mất tự nhiên, Tần Mục biết rõ suy nghĩ của nàng, châm điếu thuốc, nói
- Muốn đi thăm ông ta sao?
Dương Yếp gật gật đầu, âm thanh rất thất lạc:
- Dù nói thế nào thì những năm qua ông ta cũng không dễ dàng.
Tần Mục cười rộ lên, nói ra:
- Vậy cô truy cầu cái gì? Chính là tỏ chút bất mãn của cô sao?
Hắn ngồi ở trên ghế sa ***, một tay vịn đầu gối, tay còn lại đang vuốt tóc.
Dương Yếp im lặng, trên mặt của nàng đầy mâu thuẫn. Vừa muốn tránh thoát sinh hoạt hiện tại, vừa thương cảm chuyện của dượng, mặc cho ai cũng
khó làm ra quyết định.
Tần Mục nhìn qua nàng, nàng cũng nhìn qua Tần Mục, hai người không nói gì, Tần Mục hơi trào phúng nói:
- Không nên lương thiện với mọi hạng người, cũng không nên biến mình
thành kẻ tùy hứng thành tính, cô bây giờ lựa chọn tin tưởng tôi, vậy
phải dựa vào kịch bản của tôi mà làm. Nhưng mà cô có nghĩ tới hay không, tại sao tôi giúp cô mà không cầu báo đáp?
Hắn biết rõ những lời này phi thường sự thạt, cũng phi thường tàn khốc,
đúng vậy, Tần Mục rốt cuộc vì sao lại trợ giúp Dương Yếp chứ, Tần Mục
cũng không hiểu tâm tư của mình, muốn nói ưa thích Dương Yếp a, hết lần
này tới lần khác đã cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, muốn nói không thích
Dương Yếp a, hắn hết lần này tới lần khác lại giúp nàng, một lần lại một lần, chuyện này không phù hợp với tính cách không lợi không làm của Tần Mục. Hắn đứng lên, hơi mỏi mệt nói ra:
- Mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi thôi.
Dương Yếp kinh ngạc nhìn qua bóng lưng Tần Mục rời đi, vô lực ngồi trên ghế sa ***.
Tần Mục trở lại gian phòng thì tâm tình càng ngày càng lo lắng, bật máy
tính lên sau đó xem mấy bản trò chơi. Kim Dung quần hiệp truyện, kiếm
tiên kỳ hiệp truyện, hắn tải trò chơi vào máy tính. Nhìn nhìn qua máy vi tính lập lòe, đang lo lắng Quý Chí Cương tại nước Mỹ có thể đạt thành
mục đích của hắn hay không.
Tích!
Máy tính vang lên thanh thúy, Tần Mục suy nghĩ không có quay trở lại, vẫn đắm chìm trong đó.
Lam Uân tuyệt đối là cao thủ về bảo mật máy tính, nếu quả thật không thể được, Tần Mục cũng không bỏ nữ thiên tài này, dùng thủ đoạn liên lạc
cứu Lam Uân, cho dù hắn biết rõ làm như vậy là đánh bạc tiền đồ cả đời
của hắn.
Hiện tại tầm mắt của Tần Mục đã xa, không chỉ ỏ trong một trấn một huyện nào đó, cũng không chỉ dừng lại ở lục đục với nhau, hắn nhìn đại cục,
là lĩnh vực liên quan tới đại cục quốc gia.
Hắn đau đầu văn vê huyệt Thái Dương, cảm thấy đầu óc suy nghĩ quá nhiều nên khó chịu.
- Cùm cụp.
Cửa phòng ngủ vang nhẹ, Tần Mục không quay đầu lại cũng cảm giác một
hương thơm ngát nhu hòa tới sau lưng, hai ngón tay thay thế động tác của hắn, nhẹ nhẹ đặt lên huyệt Thái Dương của hắn.
- Tôi cảm thấy được kỳ thật anh cũng rất mệt mỏi.
Dương Yếp đứng sau lưng Tần Mục và trong âm thanh đầy quan tâm.
- Sống ở trên đời này, có ai nhẹ nhõm?
Tần Mục cười rộ lên, mặc cho Dương Yếp đại minh tinh đang ở sau lưng làm việc như nha hoàn, tay phải của hắn điều khiển con chuột, lại mở kiếm
tiên kỳ hiệp truyện. Trò chơi này lúc trẻ hắn thích nhất, cảm động nhất
là tình cảm của Lý Tiêu Dao và Lâm Nguyệt Như chết non.
- Đây là...
Thân thể Dương Yếp cúi thấp, Tần Mục cảm thấy trên đỉnh đầu có khí nóng..
- Kiếm tiên kỳ hiệp truyện, trò chơi rất không tồi, anh thời điểm không có chuyện gì chơi đùa à?
Tần Mục cười lên, bắt đầu chơi. Kỳ thật hắn hiện tại không có thời gian
trầm mê vào thứ này, chỉ cảm thấy đây là phương pháp hòa hoãn áp lực.
Trò chơi này hắn chơi nhiều lần, tuy đã vứt bỏ thời gian rất lâu nhưng
tốc độ lên cấp rất nhanh. Dương Yếp đứng xem, chạy tới phòng khách lấy
cái ghế ngồi xem Tần Mục chơi.
- Ai, Lý Tiêu Dao thực ngốc, vì sao lại đi tới đi lui chung quanh cái ao thế.
Dương Yếp giống như tiểu hài tử kêu lên.
- Đây là đang tìm kiếm tượng đá trong mê cung, dùng búa khai thiên nện ra.
Tần Mục cười giải thích, nữ nhân nốt ruồi đỏ năm xưa cũng dùng ngữ khí
và dáng diệu ngây thơ hỏi Tần Mục. Dương Yếp vừa hỏi khiến nội tâm Tần
Mục mềm mại, chưa phát giác hắn đang kiên nhãn giải thích cho Dương Yếp.
- Tiên linh động thiên? Danh tự rất êm tai, tôi cảm thấy như đang tiên cảnh mộng ảo vậy.
Tần Mục đi qua ao nước mê cung, Dương Yếp nhìn thấy khối đá có chữ lớn,
lại nói một câu, thò tay giữ chặt tay Tần Mục, lại mang ngữ khí cầu khẩn nói:
- Có thể chờ một lát lại đi không, tôi đi lấy giấy bút.
- Giấy bút?
Tần Mục nhún nhún vai nói ra:
- Đi, đi thôi.
Dương Yếp vội vàng đứng lên chạy vào trong phòng của nàng, cầm một chồng giấy tiến vào. Nhưng mà hình như không tìm được bút, cầm son môi trong
tay. Tần Mục thở dài, đưa một cây bút trong ngăn kéo cho Dương Yếp.
- Có bút cũng không lên tiếng.
Mặc dù Dương Yếp có chút e ngại Tần Mục, nhưng vẫn biểu đạt bất mãn của mình, mang theo chút ít đáng yêu của tiểu nữ hài.
Tần Mục xem thời gian, đã không quá sớm, nói với Dương Yếp:
- Nếu cô ưa thích, không bằng cô chơi đi, tôi cần nghỉ ngơi.
- Nghỉ ngơi? Tốt, ngủ ngon.
Dương Yếp lúc này mới bối rối đứng lên. Vừa rồi nàng đến phòng ngủ Tần
Mục có mục đích gì thì chính cô ta cũng không rõ ràng, hiện tại nàng bị
trò chơi mê hoặc thật sâu, càng quên đi, lúc này phát hiện đây là phòng
ngủ của Tần Mục.
Tần Mục cười rộ lên, Dương Yếp bây giờ đang mơ hồ, chuyện này khiến Tần
Mục ngoài ý muốn. Nhưng mà hắn không nói gì thêm, gãi gãi đầu đi ra
ngoài, hắn đi vào phòng khách ngủ ghế sa ***.
Dương Yếp lúc này đặt toàn bộ tâm tư vào trò chơi rồi. Nàng lần đầu tiên chơi trò này, mỗi một câu đều đọc phi thường cẩn thận, vậy mà vô sự
tự thông học được cách chạy vào trong phòng tìm kiếm.
Tần Mục rạng sáng năm giờ tỉnh lại, phát hiện trên người có chăn, xem bộ dáng là Dương Yếp nửa đêm đã chạy ra đắp lên cho hắn. Hắn văn vê dụi
mắt, mơ mơ màng màng đi vào toilet, mở vòi nước ra, dùng khăn lạnh lau
mặt, đang định mở bồn cầu giải quyết hàng tồn thì cũng cảm giác có chút
không đúng lắm.
Chung quanh phòng tắm có một tầng bố hơi mờ che chắn, đây là thời điểm
lắp thiết bị kèm theo, nhưng mà Tần Mục nhớ hắn không có thói quen kéo
rèm vì ở một mình. Hắn tư tưởng còn chưa tỉnh táo. Nhìn thấy cái rèm che thì không tự nhiên, vươn tay kéo nó.
- Không muốn!
Dương Yếp kêu lên bén nhọn đã đánh thức Tần Mục. Âm thanh rất rõ ràng,
thậm chí có người bên trong, con mắt Tần Mục mở to, lờ mờ xuyên thấu qua tấm rèm mông lung nhìn thấy dáng người yểu điệu bên trong.
- Không nên nhìn, van cầu anh!