Thanh Quan

Chương 813: Chương 813: Kiếm tiên kỳ hiệp truyện. (3)




Tần Mục cùng Dương Yếp không còn nói chuyện vấn đề trước kia, nhưng Tần Mục thấy Dương Yếp cả ngày ngốc trong nhà của mình vui đến quên cả trời đất, từ nay về sau ném sự nghiệp văn nghệ, hắn cảm thấy đau đầu, rốt cục chủ nhật ăn điểm tâm xong ngồi trong phòng khách ngả bài với Dương Yếp.

- Cô như vậy là không tốt lắm!

Tần Mục ho khan một tiếng, trực tiếp nhập đề:

- Một minh tinh của công chúng ném sự nghiệp của mình qua một bêm, trầm mê trong trò chơi, tôi phải phê bình cô đấy.

Dương Yếp ôn nhu cười nói với Tần Mục:

- Người đại diện của tôi đang trọng thương, không có liên hệ nghiệp vụ gì, tôi ở nơi đây vụng trộm lười cũng không sao. Hoặc là phu nhân của anh sắp quay về, tôi cần tránh né một chút?

Những lời này phi thường sắc bén, Tần Mục thật sự không biết trả lời thế nào. Chu Tiểu Mai hiện tại đã đến Bắc Liêu, lại đang ở Vạn Yến tiến hành chỉnh đốn và cải cách, muốn bố cục Vạn Yến thích hợp với quy luật thị trường. Đồng thời, Chu Tiểu Mai xác thực muốn dừng ở kinh thành một thời gian ngắn, nhưng Tần Mục cảm thấy Chu Tiểu Mai đến lúc này quá hấp dẫn ánh mắt truyền thông, hai người gặp mặt chỉ sợ rất khó khăn, chớ nói chi là ở lại nhà Tần Mục. Cho nên hắn nghe Dương Yếp trêu chọc thì không quá cảm xúc, nghiêm mặt nói:

- Nào có cách nói này, tốt nhất chúng ta không nên xảy ra vấn đề gì.

Dương Yếp cười nói:

- Nếu như anh muốn phát sinh cái gì, lập tức có thể nha.

Nói xong thân thể hơi nghiêng, vai áo của nàng lúc này trễ xuống lộ ra một nửa bả vai, da thịt trắng bóng khiến Tần Mục không tự giác nhìn qua chỗ khác, ho khan một tiếng.

- Anh đúng là kỳ quái, tôi cũng không biết anh sợ cái gì. Loại chuyện này tôi cam tâm tình nguyện, lại không yêu cầu anh cái gì, cũng không muốn mượn tên tuổi của anh làm cái gì. Tôi chỉ cảm thấy thân thể một nữ nhân không nên chờ tới đêm tân hôn, nên tặng cho người mình ưa thích đi.

Dương Yếp nói lời này vào năm 97 là phi thườn lớn mật, mặt của nàng đỏ như quả táo, nhưng nàng vẫn kiên định ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo hoang mang nhìn qua Tần Mục, nói ra:

- Thế nhưng mà anh vì cái gì không tiếp thu, loại mỹ vị đưa tới miệng không ăn tươi đúng là xin lỗi mình.

Tần Mục nhất thời trợn mắt há hốc mồm, thật sự nghĩ không ra Dương Yếp xuất phát từ tâm lý gì mà nói ra lời này. Lời lẽ bưu hãn như thế khiến Tần Mục có chút muốn tránh né. Hắn không ngừng ho khan, xấu hổ nhìn qua Dương Yếp:

- Cô nói lời này không ê thẹn sao, đại cô nương như cô, vì sao ngậm miệng mở miệng là nói chuyện này thế?

Dương Yếp bĩu môi, hình như cảm thấy chuyện này không đủ kinh người, tiếp tục nói:

- Đúng rồi, mấy ngày nay vẫn ở trong phòng ngủ của anh chơi trò chơi, anh có lẽ ngủ trong phòng khách không tốt lắm. Như vậy hôm nay anh cứ vào phòng ngủ, dù sao tôi chơi suốt đêm, anh ngủ thì anh ngủ, tôi chơi thì tôi chơi, ai cũng không chậm trễ ai.

Tần Mục lỗ mũi ẩn ẩn có khí nóng, một đại minh tinh nói cho ngươi biết, buổi tối anh ngủ nàng sẽ chơi trò chơi bên cạnh, cho dù là đầu đất cũng có thể nghe thấy hương vị sát thương trong đó. Hắn ho khan lần nữa, chỉ vào Dương Yếp nói không ra lời, Dương Yếp dùng ánh mắt khiêu khích nhìn qua Tần Mục.

- Được, tôi nhận thua!

Tần Mục giơ hai tay lên, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Cô thích thế nào thì làm, dù sao hiện tại công chúng mê nghe nhạc đang mắng cô, nói cô không ra ca khúc mới, không đi ra cho bọn họ gặp mặt.

Dương Yếp lập tức cười rộ lên, nàng cười lung linh như chuông ngân, nghe vào tai khiến người ta cảm giác thoải mái. Thấy Tần Mục có chút kỳ quái, Dương Yếp quay người vào trong phòng ngủ, trong túi sách nhỏ xuất ra một trang giấy đưa cho Tần Mục. Tần Mục nhìn qua thì im lặng, đây là phần thông báo Dương Yếp bởi vì thân thể mệt mỏi nên nghỉ nửa năm.

- Thông báo này tới ngày nào đó tôi sẽ đưa ra, cho nên... Anh đang dối gạt tôi, tôi khiến anh chán ghét như vậy sao?

Dương Yếp biểu lộ u oán.- Được, tôi nhận thua là được, nếu cô muốn nghỉ ngơi tốt nhất là chính nên chuẩn bị phòng ở, ở nơi này đối với tôi và cô cũng không phải quá tốt.

Thời gian dài sẽ xảy ra chuyện, Tần Mục còn lo lắng có người nắm tóc của mình. Nếu hắn còn hữu tình thì không nói, nếu phát sinh cái gì với Dương Yếp mà bị người ta bắt lấy và có thể vận dụng dư luận giải trí công kích Tần Mục.

- Đúng vậy, tôi đang nghĩ vậy.

Dương Yếp gật đầu:

- Tôi nghe bạn hàng xóm đối diện nói sẽ bán căn hộ, tôi đang định nhờ bạn mua lại.

Tần Mục nghe xong sững sờ, hỏi:

- Phòng đối diện sẽ bán? Cô nghe tin tức này từ đâu?

- Ngày hôm qua anh còn chưa trở về, tôi nghe nam nữ ở phòng đối diện cãi nhau đặc biệt lớn. Nữ nhân nói sẽ đi tới đơn vị của nam nhân kia náo, mà nam nhân đánh nữ nhân vài bạt tai. Ai, ai đi đường nấy, vậy thì căn hộ sẽ bán thôi!

Nói xong còn làm động tác lắc đầu..

Tần Mục không có để ý hương vị châm chọc trong lời nói, trong nội tâm ngược lại lo lắng chuyện này hơn. Mạnh Khiết thật sự đi náo thì đừng nói tên kia bị giáo huấn là khẳng định. Cho dù là Tần Mục, hiện tại cũng không dám đứng ra đối thoại cùng cấp với nam nhân kia, đó là đại lão rất có năng lực đấy.

- Ah, thì ra là như vậy.

Tần Mục cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nói:

- Bán bao nhiêu tiền, tôi cảm thấy phòng này rất nhỏ, muốn đổi phòng lớn hơn đấy.

- Anh đừng muốn, bạn của tôi bàn với nữ nhân kia rồi. Tôi từ cửa sau nghe được nam nhân kia lại vừa ý nữ nhân khác, ném căn phòng cho nữ nhân này, hai người xem như nhất đao lưỡng đoạn, cho nên nữ nhân này mới bán căn phòng đi.

Nam nhân nữ nhân trong miệng Dương Yếp thật láu lỉnh.

Tần Mục gật gật đầu, chuyện này hắn giấu trong đáy lòng. Hắn có chút hối hận, ngày đó vì sao lưu số điện thoại của Mộ Băng Đồng chứ, bằng không cũng có thể liên hệ với Mạnh Khiết, từ trong miệng nàng moi được tin tức không tệ.

Có đôi khi cầm tay người trị người cũng có thể tìm được tin tức khiến người ta hưng phấn, do đó lấy quan hệ rát tốt. Tần Mục cảm thấy đại lão kia sau này rất có trợ giúp quan đồ của mình sau này, bởi vì người nọ ở phương diện tài chính rất có lực lượng.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Dương Yếp trong phòng ngủ vang lên. Dương Yếp tiếp nghe không lâu, Tần Mục chợt nghe nàng hoan hô, xem ra chuyện bán phòng đã xong.

Dương Yếp bị kích động chạy ra khỏi phòng ngủ, nhìn qua phía Tần Mục bày thủ thế chữ "V" thắng lợi, sau đó bắt đầu ơ trước mặt Tần Mục nói chuyện điện thoại, khiến Tần Mục cười khổ.

Nhưng mà thông qua Dương Yếp, Tần Mục bắt được điện thoại của Mạnh Khiết, điều này cũng không nói là không có thu hoạch. Nhìn thấy Dương Yếp cao hứng bừng bừng, Tần Mục nhịn không được nói ra:

- Hiện tại đừng cao hứng như vậy, đến lúc đó truyền thông biết tin tức cô ở nơi này, cũng không có nhiều người hộ giá cho cô đâu.

Dương Yếp gật gật đầu, nói ra:

- Tôi cũng cân nhắc đến điểm này, cho nên phòng ở là người ta mua giúp, tôi ở cũng được mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.