Thanh Quan

Chương 103: Chương 103: Kiểm toán, Tần Mục uy hiếp. (2)​




Tần Mục mỉm cười, nói ra:

- Động tác có thể chậm một chút, chúng ta không nóng nảy, làm giàu cũng không phải một ngày hay hai ngày có thể. Nhưng mà Hứa Lục, tôi phải nói trước nhé, nếu các hương thân xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cầm anh ra xử lý trước, anh từ đâu tới đây thì chạy về đó đi.

Những lời này Tần Mục đọng ở ngoài miệng nhiều lần, Hứa Lục nào dám không nghe, thấy bí thư chi bộ không hỏi tiến độ, cũng không hỏi bao nhiêu tiền, chỉ lấy an toàn của hương thân làm chủ, chuyện này làm cho Hứa Lục thổn thức, bí thư chi bộ thật tốt ah, Hứa Lục cho dù phân thây nát cốt cũng phải báo đáp Tần Mục.

Đúng vào lúc này, Ngô Cúc la lên:

- Tần bí thư chi bộ, Tần bí thư chi bộ.

Hai người quay đầu nhìn lại, Ngô Cúc mang theo một thiếu nữ sơn thôn kết bạn mà đi. Hứa Lục vừa thấy cô nàng kia, mặt đỏ bừng, chậm rãi nói ra:

- Tần bí thư chi bộ, em đyâ... Em đây...

Cô nàng này chính là con dâu chưa về nhà của Hứa Lục, vừa vặn nhìn thấy Hứa Lục ở đây, liền cùng Ngô Cúc đi tới đây. Tần Mục cười nói:

- Đi thôi, người cũng không phải làm bằng sắt, luôn cần nghỉ ngơi nha."

Hứa Lục cao hứng bừng bừng chạy tới, hắn giống như hài tử được ăn bánh vậy.

Ngô Cúc chạy đến bên cạnh Tần Mục, vội vàng nói ra:

- Tần Mục, có điện thoại tìm anh, anh không có mặt, em đã nói người ta một lát sau gọi tới, anh mau quay về đi.

- Là người nào gọi tới?

Tần Mục đoán chừng lại là Lý Đại Đồng điện thoại tới, mấy ngày qua Lý Đại Đồng gọi tới nhiều nhất, Mã Hữu Đằng cũng điện thoại tra một ít.

Tần Mục vỗ vỗ tay quay về, Ngô Cúc nhắm mắt theo sau hắn. Tần Mục cười mắng Ngô Cúc là cái đuôi đánh cũng không đi, vẻ mặt Ngô Cúc ngọt ngào, một chút cũng không có bộ dáng nữ cường nhân.

Đợi đến lúc điện thoại kia gọi lại, Tần Mục nghe được giọng của mẹ mình. Những ngày này Tần Mục cùng Ông Văn Hoa quan hệ dần dần ấm lên, đã có cảnh mẫu từ tử hiếu. Trong điện thoại Ông Văn Hoa giọng nói rất hưng phấn, gọi tiếng con yêu rất nhiều, quả thực hoàn toàn không có bộ dáng nữ cường nhân trên thương trường.

Tần Mục cũng không hiểu cái gì, Ông Văn Hoa giống như công nhân đang làm theo bố trí của ông chủ, Tần Mục nghe không rõ sở. Không bao lâu Ông Văn Hoa nói ra:

- Con yêu, hiện tại thế cục rất nhanh, mẹ đang nhìn chằm chằm vào, đánh nhau, đánh nhau rồi.

Tần Mục sững sờ, lập tức hiểu được mẹ mình đang nói cái gì, Iraq tiến công Kuwait, khúc nhạc dạo của chiến tranh vùng vịnh đã nổ ra.

Thời gian này sớm hơn trí nhớ của Tần Mục một tháng, Tần Mục quy kết cho mình xuất hiện. Kỳ thật tình huống đại khái như thế, Ông Văn Hoa trở lại nước Mỹ thì phi thường chú ý thế cục của Iraq, do đó lợi dụng một ít điều kiện tiện lời là tình nhân nhị đại của gia tộc đỏ, bắt đầu tiến hành đầu tư chiến sự của Iraq. Ông Văn Hoa mang toàn bộ gia sản của mình đánh bạc vào canh bạc còn chưa hồi kết, do đó vẫn chú ý mật thiết thái độ của phương tây với Iraq, sau đó tiến hành kế hoạch.

Đối với Ông Văn Hoa làm ra đầu tư này, Tần Mục không biết, nhưng mà theo lời nói hưng phấn của Ông Văn Hoa thì hắn biết được mẹ của mình kiếm lời không ít, Ông Văn Hoa vui vẻ, nói ra:

- Mẹ, với chiến tranh lần này mẹ có ý kiến gì hay không?

- Ôi, con yêu, con đang kiểm tra mẹ đấy à, con có biết tiền phí điện thoại quốc tế rất đắt không? Tính toán, xem tình huống con giúp mẹ kiếm lời không ít, mẹ nói cho con biết, lực lượng quân sự của Iraq rất mạnh, cho nên chúng ta rất coi được Iraq.

Tần Mục thở dài, nhưng hắn nhớ chiến tranh vùng vịnh năm đó dẫn phát vấn đề kinh tế, liền nhắc nhở:

- Căn cứ theo suy đoán của con, liên hiệp quốc lần này sẽ không ngồi nhìn Iraq xâm lược đâu, đoán chừng tới cuối năm sẽ ra tay đối phó Iraq.

Ông Văn Hoa nghe xong ngẩn ngơ, đưa con của mình vào nửa năm trước phân tích thế cục của Iraq, nàng cảm thấy suy nghĩ của con mình không đơn giản như vậy, thậm chí còn có trí tuệ chính trị cao siêu, nàng nắm chặc điện thoại, cố gắng bình tĩnh hô hấp của mình, chậm rãi hỏi:

- Nói cho mẹ ra một chút đi, con nghĩ như thế nào?

Tần Mục cười một tiếng, mẹ con điện thoại cho nhau mà không bàn luận thân tình, ngược lại thảo luận chiến tranh tàn khốc lạnh lẽo, cảnh này khiến hắn hơi buồn cười, hắn ho khan một tiếng, đứng đắn nói ra:

- Căn cứ suy đoán của con, Iraq đánh Kuwail, kỳ thật chính là muốn thống nhất thế giới Ả rập, do đó nắm giữ tài nguyên dầu mỏ và khiêu chiến các nước phương tây. Các nước phương tây tuyệt đối không muốn nhìn thấy chuyện này phát sinh, cho nên bọn họ sẽ tiến hành đả kích với Iraq, thậm chí là là dùng thủ đoạn lôi đình đánh với Iraq. Con đoán chừng các quốc gia phương tây một khi nhúng tay, chiến tranh tuyệt đối sẽ không vượt qua một tháng, lúc đó kết quả Iraq bại lui mà chấm dứt.

Ông Văn Hoa nghe Tần Mục nói xong, trầm ngâm nói:

- Iraq sẽ bại thật nhanh sáo? Tiểu Mục à, mẹ đã mời vài chuyên gia rồi, tuy suy đoán chiến tranh sẽ bộc phát, nhưng mà bọn họ vẫn phi thường coi được năng lực chống cự của Iraq đấy, con xác định phân tích của mình có sai không?

Tần Mục còn có thể nói cái gì? Chẳng lẻ muốn nói cho mẹ nghe, chính mình đã sớm trải qua chuyện như vậy rồi, kết quả đã sớm biết rõ cả? Tần Mục không thể nói, cũng không dám nói, hắn cũng không biết thế giới này do mình xuất hiện nên xuất hiện biến hóa nào, cười nói:

- Con chỉ suy đoán lung tung, con tạm thời nói, mẹ tạm thời nghe.

Bên phía giọng Ông Văn Hoa bắt đầu chỉ huy người của mình, Tần Mục lại nghe rõ ràng, Tần Mục tiếng Anh không tệ, nghe rõ Ông Văn Hoa nói những lời Tần Mục vừa nói với mình. Bên kia truyền ra giọng của mấy người ngoại quốc, nghe bọn họ nói Ông Văn Hoa vô tri và chỉ huy lung tung nên kháng nghị.

Qua trong chốc lát, Ông Văn Hoa lại nói trong điện thoại:

- Đám kinh tế học râu dài kia không coi được lời của con đã nói, mẹ nói nếu bọn họ không nghe được thì xéo đi, ha ha ha.

Tần Mục bất đắc dĩ nhún nhún vai, người mẹ này quá tin tưởng con cái vô điều kiện, đây chính là đại sự có khả năng táng gia bại sản đấy.

- Mẹ, mẹ đừng quá chăm chú quá, tiền đủ là được.

Ông Văn Hoa cười rộ lên, nói:

- Yên tâm, mẹ tin tưởng ánh mắt con mình, nếu chút kiến thức này cũng không có là không được, mẹ đang lo lắng con đấy, còn không bị đám người kia ăn xương cốt không còn thừa sao? Nếu lợi nhuận nhiều, mẹ yên tâm sẽ chia cho con, nếu thua thì mẹ sẽ trở về giám sát con mỗi ngày.

Hai người cười rộ lên, Ông Văn Hoa nhớ tới chuyện gì đó, ngưng cười nói ra:

- Tiểu Mục ah, lão gia tử gọi điện thoại tới khen ngợi con đấy.

Tần Mục phát mộng, cái gì lão gia tử? Lập tức nhớ tới một trong những đại nguyên lão còn sót lại, gia gia của hắn Tần lão gia tử.

Đối với lão nhân này, Tần Mục còn phi thường quen thuộc, đó là nhân vật lãnh đạo thời cách mạng đỏ, hiện tại cũng chỉ còn rải rác mấy người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.