- Cô gái này thật sự không phải khoác lác, nghe nói tình hình hiện tại đã vô cùng hỗn loạn, mạng lưới Internet của Mĩ tựa hồ đã tê liệt ba mươi phần trăm rồi, bây giờ vẫn đang lan tràn.
Tần Mục quả nhiên liều mạng, kêu Quý Chí Cương nhất định phải bảo vệ Christina thật tốt, sau đó đạp chân ga hết cỡ, vượt qua ba chốt đèn đỏ, kéo theo phía sau hai chiếc xe cảnh sát giao thông và năm chiếc xe mô-tơ. Dựa theo tính tình bình thường của hắn, đèn đỏ cũng bất kể, chuyện hôm nay quá gấp bách, vì vậy phải phá lệ.
Mặc dù mười hai giờ đêm ở Châu Quảng vẫn còn không ít người thích sống về đêm dạo chơi, nhưng vẫn ít người hơn ban ngày rất nhiều, Tần Mục chạy một hơi đến Phổ Thượng khu, căn bản không để ý tới tiếng còi cảnh sát kêu điên cuồng phía sau, chạy thẳng tới nhà lão thủ trưởng Phương Tù.
Tiếng còi báo động phía sau không nhỏ, có thể ảnh hưởng đến người hầu bên trong biệt thự của lão thủ trưởng, khi Tần Mục chạy đến chỗ biệt thự, thấy bên trong có ánh đèn sáng lên. Xe cảnh sát liều mạng, theo đuôi Tần Mục đến đây, Tần Mục suy nghĩ thẻ công tác của mình chưa chắc phải dùng, còn không biết ba khu kia sẽ làm gì mình, hắn lại không có chỗ dựa vào, cộng thêm chuyện của Christina quá cấp bách, trì hoãn một giây cũng có thể gặp chuyện không may, cho nên hắn khẽ cắn răng, chân ga căn bản không nới lỏng, trực tiếp lao về phía cổng chính.
Lúc này, trong miệng Tần Mục không ngừng mắng Christina, nếu còn có cơ hội gặp mặt, hắn nhất định sẽ cho cô ta một cái tát.
Rất hiển nhiên, cử động của Tần Mục khiến những người phía sau sợ ngây người. Chỗ này là cấm địa của lão gia tử Phương Tù, chưa nói đến trực tiếp đâm vào, cho dù dừng xe ở cửa cũng có thể bị người khác mắng cho. Cho nên, sau khi Tần Mục liều mạng lái xe đâm vào cánh cửa gỗ, tất cả còi báo động đều hoàn toàn tịt ngòi.
Cánh cửa này vốn không phải bằng sắt! Sau khi Tần Mục đâm vào mới biết rõ, đây căn bản là một cánh cửa bằng gỗ. Chiếc xe của Tần Mục trực tiếp đâm đổ cánh cửa. Đầu hắn và mui xe đã tiếp xúc nhiều lần, cho nên hắn cũng bất kể, trực tiếp lái xe đến cửa biệt thự, mở cửa xe nhảy xuống.
Tất cả đèn biệt thự tựa hồ đều bật sáng, hơn mười mấy người nhìn thấy hành động điên cuồng của Tần Mục, có ít nhất bảy tám người đang giơ điện thoại di động chuẩn bị báo cảnh sát.
Lần này, danh tiếng của Tần Mục xem như hoàn toàn lan xa, cách làm việc khiêm tốn lại một lần nữa bị xóa bỏ.
Tần Mục luôn cho rằng mình là một người tương đối chững chạc, nhưng chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ lái xe đâm vào cửa, hơn nữa còn là cửa nhà của vị lãnh đạo cấp cao nhất quân khu Châu Quảng. Khi hắn ngồi trước mặt lão thủ trưởng Phương Tù, trong tay cầm ly trà nóng, trong lòng như hiện ra cảnh tượng của một bộ phim rượt đuổi trên xa lộ mà hắn từng xem qua.
Phương Tù cứ như vậy cười híp mắt nhìn hắn. Hắn không nói gì, bắt đầu từ khi Tần Mục xông tới, sau đó tiếp kiến Tần Mục, hắn vẫn không nói gì, chỉ là trong mắt hắn hiện lên sự bất ngờ và buồn cười không che lấp được.
- Lão thủ trưởng, tôi nghĩ tôi có thể giải thích.
Cổ họng của Tần Mục như khô khốc, ngây người hồi lâu mới nhớ tới mục đích tới đây lần này. Phương Tù cũng là nhân vật từng đối mặt với lửa đạn, sức tiếp nhận trong lòng đối với những chuyện này vẫn còn rất mạnh.
Phương Tù nhấp một ngụm trà, lắc đầu không nói lời nào, tiếp tục nhìn Tần Mục.
Trái tim Tần Mục kịch liệt nhảy lên, hiện tại giải thích cái gì cũng không được, trừ phi có thể đả động đến trái tim của Phương Tù. Hắn trầm tĩnh một lát, vẻ sợ hãi thấp thoáng trên mặt, ngược lại dùng giọng nói vô cùng nghiêm cẩn nói:
- Lão thủ trưởng, thời gian quá gấp, không còn kịp trả lời câu hỏi của ngài, ở bên Mĩ hiện tại đang bộc phát một vi-rut Internet cuốn sách toàn bộ nước Mĩ.
Tần Mục cũng không quản Phương Tù có hiểu hay không, tiếp tục nói:
- Trận vi-rút này, trước mắt đã chiếm lĩnh quá năm giờ trang chủ của Nhà Trắng, mặc dù bọn họ đã khôi phục trang chủ rất nhanh, nhưng trong vòng năm phút, tài liệu nội bộ cực kỳ bí mật hình như đã để lộ không ít.
Chân mày Phương Tù đột nhiên nhảy lên, đặt chén trà lên bàn, giọng nói ngưng trọng dị thường hỏi:
- Có ích lợi gì?
Tần Mục biết Phương Tù không phải hỏi hắn chuyện này có ích lợi gì, mà là hỏi những tư liệu để lộ kia có ích lợi gì. Đây chính là trọng điểm trong câu hỏi của vị lãnh đạo, hắn bất kể anh đã trải qua chuyện gì, điều hắn muốn chính là kết quả cuối cùng. Nếu kết quả này không khơi dậy nổi hứng thú của hắn, sợ rằng Tần Mục cũng sẽ thân bại danh liệt, vào nhà tù dạo chơi.
- Người chế tạo con virus này, tạm thời tôi có thể nắm giữ.
Tần Mục hít một hơi dài, vô cùng nghiêm túc trả lời.
Phương Tù gật đầu, không hỏi gì nữa, lập tức cầm điện thoại trên bàn, nhấn số điện thoại, sau đó nói với người bên kia:
- Lão Bằng, trong vòng mười phút điều toàn bộ người chịu trách nhiệm phương diện bên Mĩ của anh tới đây.
Tần Mục nghe thấy thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Đây là Phương Tù ra lệnh cho người bên quân khu Châu Quảng, từ quân khu đến đây, lái xe như bay sợ rằng cũng phải mất nửa giờ, lão thủ trưởng thật sự dám ra lệnh.
Sau khi cúp điện thoại, hai người đồng thời rơi vào trầm mặc. Tin tức này đại biểu cho cái gì, không cần giải thích cũng có thể biết. Có thể làm cho toàn bộ cao thủ máy tính hoàn toàn không có năng lực ứng đối, tuy nói chỉ công kích Internet Security của Nhà Trắng trong năm phút, nhưng chuyện phía sau lại chứng tỏ người này có tư cách khiêu chiến quân đội của Mĩ, phát động điện tử tin tức chiến. Mà người đó, Tần Mục lại nắm trong tay, không cần thăng chức gì, cũng không cần tiền tài gì, mà trực tiếp đem đến tay Phương Tù.
Nếu Phương Tù còn không hiểu chuyện gì xảy ra, vậy hắn làm lãnh đạo nhiều năm như vậy vô ích rồi. Hắn cầm chén trà, nhẹ nhàng uống một hớp, Tần Mục rõ ràng thấy tay hắn hơi phát run, đây là biểu hiện vô cùng kích động. Ban đầu khi hắn đưa sách cho Tần Mục, Tần Mục đã phát hiện tay hắn cực ổn, nếu không có chuyện đại sự đặc biệt, Phương Tù tuyệt đối sẽ không có loại biểu hiện đè nén hưng phấn này.
- Tiểu tử, cậu làm như vậy, không sợ đại nhân nhà cậu đánh đòn cậu sao?
Phương Tù cười híp mắt nhìn Tần Mục, mở miệng chính là khẩu khí của người lớn nói chuyện với trẻ nhỏ. Tần Mục đoán chừng mặc dù Phương Tù không có địa vị cao như Tần lão gia tử, nhưng tối thiểu cũng là nhân vật cấp một, nếu nói thân phận của mình hắn cũng không biết, vậy thì thật sự có chút buồn cười. Chỉ có điều người mà Phương Tù gặp, ít nhiều đều có bối cảnh lớn sau lưng, mình chẳng qua là lớn hơn bọn họ một chút mà thôi, nếu muốn cho Phương Tù đặc biệt chú ý tới mình là chuyện rất khó. Hiện tại Phương Tù đã hỏi như thế, vậy chứng tỏ phía bên kinh thành đã sớm kết nối với hắn.
Tần Mục lắc đầu, chậm rãi nói: