Ba mươi tết, thôn trưởng thôn Tây Sơn bị mang về đồn công an, tin tức
này nhanh chóng truyền ra khắp sơn thôn. Bọn người Lão Lâm vẻ mặt nhìn
có chút hả hê, thần tài vào ba mươi tết chơi chiêu này tuyệt đối đủ cho
Tần Mục uống trà qua tết.
Hà Tinh chạy đến chỗ Hồ lão tứ gia báo tin, trong mắt của nàng thì Hồ
lão tứ mới có thể giúp Tần Mục. Ai nghĩ đến Hồ lão tứ chỉ hút thuốc,
trên mặt lộ ra bộ dáng ý vị thâm trường, nhàn nhạt nói ra:
- Người trẻ tuổi nha, cũng nên đụng phải một ít chuyện. Nếu hắn không có làm thì chỉ chuyện nhỏ, không có gì cả.
Đám người Tần Mục đi qua núi, nhìn thấy xe cánh sát đậu trên đường
lớn. Tần Mục nhìn qua xe Jeep màu xanh lá thì cười, nhìn cảnh sát lớn
tuổi nói:
- Không nghĩ tới tôi còn có cơ hội ngồi xe như vậy.
Lời này Tần Mục đúng là nói thật tâm, nhưng mà người khác không hiểu ý
của hắn. Tên cảnh sát trẻ tuổi và Lý Kim Bưu đi phía sau nghe Tần Mục
nói như vậy thì khiển trách:
- Anh nói chuyện thành thật một chút, xe đồn công an không phải anh có thể bình luận.
Tần Mục xoay người nhìn qua cảnh sát trẻ tuổi và biểu lộ của Lý Kim
Bưu, gật gật đầu, không có tiếp tục nói chuyện. Hắn khinh thường tên
cảnh sát trẻ tuổi này, trong nội tâm có tâm tư, đang suy nghĩ Lý Kim Bưu chơi chiêu này là chủ ý của chú hắn hay là do Lý Kim Bưu tự chủ trương. Dựa theo cấp bậc và địa vị thì chú của Lý Kim Bưu không bao giờ nhúng
tay vào chuyện này.
Mấy người ngồi trên xe, tên cảnh sát trẻ tuổi khởi động xe Jeep, chạy trên đường lớn xóc nảy.
- Trên thị trấn muốn phát triển, con đường cái này phải sửa lại.
Thân thể Tần Mục ngồi trên ô tô không ngừng chấn động, như có điều suy nghĩ nói ra.
- Bằng mày sao? Thôn Tây Sơn của mày chỉ là cái ổ chó trong góc mà thôi.
Lý Kim Bưu nói chuyện. Tần Mục không có phản kháng làm gì, chỉ phối hợp đi mà thôi, làm cho Lý Kim Bưu vô cùng khinh thường. Dựa theo suy nghĩ
của hắn thì thôn trưởng chỉ là chủ một góc nhỏ, hỏi một chút hai mươi
mốt thôn trưởng ở trấn Hà Tử này có ai như Tần Mục trứng dái mềm, cho
nên Lý Kim Bưu nói chuyện cũng không khách khí.
Hai người chẳng nói gì, Tần Mục cũng không quan tâm Lý Kim Bưu lầm bầm lầu bầu, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Lý Kim Bưu thấy Tần Mục không có trả lời, lập tức hăng hái, nước bọt bay loạn.
- Mày nhìn tao đi, đi ra ngoài làm hai năm thì hiện tại đã có hai ba
vạn trong tay. Dáng vẻ của mày mà đòi làm thôn trưởng nát làm gì, nếu
không mày đi theo tao làm, chỉ cần mày làm chuyện tao cần thì cam đoan
mày trong một năm có thể kiếm tiền nhiều hơn chức trưởng thôn này đấy.
Tần Mục nhíu mày một cái, vẫn không có trợn mắt.
Đầu năm nay trên người có một vạn đồng đã là người giàu. Cảnh sát già
làm nhiều năm như thế, lương một tháng hiện tại chỉ được một trăm bốn
mươi đồng.
Lý Kim Bưu càng phát đắc ý, tiếp tục đầu độc Tần Mục:
- Tao nói tiểu Tần, mày không nên không nói gì, tao cho mày biết, đám
trẻ con kia theo tao làm việc tuyệt đối tốt hơn nhiều lắm. Mày nha, đầu
óc quá cứng nhắc, không phải chỉ là một con bé thôi sao? Có tiền muốn
bao nhiêu không được? Tao chỉ thấy nó mới lạ mà thôi, mày cho rằng tao
xem con bé đó như Quan Thế Âm hay sao?
Tên cảnh sát già nghe câu này cảm thấy chói tai, tên cảnh sát trẻ tuổi còn kém nói:
- Đúng thế, cũng không nhìn Lý kinh lý là người nào, quản lý, đây là người có năng lực đấy.
Tần Mục nghe xong muốn cười, thời buổi hiện giờ người treo cái danh kinh lý quá nhiều a.
Xe Jeep chạy một đường chừng hai mươi phút, rốt cục đi lên một con đường nhựa nhỏ, Tần Mục lúc này hơi quen một chút.
Lý Kim Bưu vẫn nói lải nhải, Tần Mục cũng không để ý hắn, nhưng mà từ
trong lời của hắn tìm ra một ít tin tức quan trọng. Đợi đến lúc xe đến
đồn công an thì Tần Mục đại khái có thể khẳng định Lý Kim Bưu làm việc
này tuyệt đối không có thông qua chú của hắn.
Trong lòng Tần Mục đã hiểu rõ ràng, sau khi xuống xe Tần Mục lập tức nhìn qua cảnh sát già nói ra:
- Đồng chí, tôi hoài nghi Lý Kim Bưu này phạm tội sử dụng lao động trẻ
em, cũng cắt xén tiền công, tôi hy vọng đồn công an sẽ điều tra nghiêm
túc.
Tần Mục thốt ra lời này không chỉ Lý Kim Bưu và tên cảnh sát trẻ tuổi,
cho dù là cảnh sát già cũng cảm thấy kinh ngạc, Tần Mục phản kích một
chiêu quá hàm súc, có phong phạm quan trường tứ lượng bạt thiên cân.
Nhưng mà dụng ý của Tần Mục thì tên cảnh sát già không hiểu nổi, hắn
không có đạt tới độ cao này.
Đã có người trách cứ, cộng thêm Lý Kim Bưu trên xe quảng cáo mình trời
cao biển rộng ra sao, làm cho cảnh sát già cũng có chút phiền chán, hắn
nhìn Lý Kim Bưu nói ra:
- Đồng chí, có người tố cao anh sử dụng lao động trẻ em, thỉnh anh phối hợp phục vụ công tác điều tra.
Sắc mặt Lý Kim Bưu biến hóa, trở nên tái nhợt, chỉ vào Tần Mục mắng:
- Tiểu tử, mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nha, mày biết tao là ai không? Mày biết không?
Tần Mục cười nhạt một tiếng, nhìn qua Chu Thông nói:
- Chu đồng chí, tôi là cán bộ đảng, tôi hiểu rõ một câu nói rất hay, trước mặt pháp luật thì mỗi người ngang hàng. Chương mới nhất tại : Truyen.Org
Lý Kim Bưu đỏ mặt tía tai, hắn nhìn qua cảnh sát già, tên cánh sát trẻ nhìn qua Chu Thông, nói:
- Chu thúc, hiện tại chúng ta đang xử vụ án Tần Mục ăn cắp, chúng ta không phải...
Chu Thông lắc đầu nói ra:
- Nhận được báo án thì phải xử lý, mang bọn họ vào trong.
Tên cảnh sát trẻ bắt đắc dĩ nhìn qua Lý Kim Bưu nhún nhún vai. Lý Kim Bưu nói ra:
- Vương Bằng, đi báo cho chú của tôi, tôi cũng không tin một tiểu thôn trưởng vì sao dám lớn lối như vậy!
Thân thể Tần Mục đi thẳng về phía trước, nghe được Lý Kim Bưu nói câu
cuồng vọng này đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Lý Kim Bưu
lẳng lặng nói ra:
- Lý Kim Bưu, tết năm nay mày nên vượt qua trong đồn công an đi.
Nói xong cũng không để ý tới Lý Kim Bưu, trực tiếp đi vào trong đồn công an.
...
Phó trưởng trấn Lý Đại Đồng giữa trưa đang ngồi nghỉ trong nhà, đang
thoải mái nhàn nhã đùa với con cháu, cảnh sát đồn công an Vương Bằng
chạy vào nhà của hắn, mang việc của Lý Kim Bưu thêm mắm thêm muối nói
một lần, Lý Đại Đồng cảm thấy chuyện này hơi quá.
Nhưng mà hắn nghe được Tần Mục cắn ngược cũng không quan tâm, thì Lý
Kim Bưu dù thế nào cũng là cháu ruột của Lý Đại Đồng, trong cái trấn này người nào không biết chứ. Mặc dù Lý Kim Bưu có sai lâm thì đó cũng là
việc rất nhỏ, không phải mướn mười mấy tên choai choai làm việc sao?
Trong thôn nghèo có hài tử đi ra ngoài làm kiếm tiền còn tốt hơn là ở
nhà trông coi mấy mẫu đất cằn cỗi.