Thanh Quan

Chương 50: Chương 50: Làm đồng minh tạm thời. (2)​




Khóe mắt Tần Mục háong nhìn vẻ mặt của Lý Đại Đồng, tiếp tục nói:

- Nhưng mà tôi cũng không gật bừa mấy kiểu gieo trồng phải tính theo mùa như thế, nhu cầu thị trường là thế, nếu mỗi nơi đều cùng làm, cuối cùng kẻ thiệt thòi chỉ có dân chúng.

Hắn chậm rãi đứng lên, ánh mắt chuyên chú nhìn Lý Đại Đồng:

- Thôn Tây Sơn cũng chỉ có mấy khoảng ruộng như thế, huống chi lại chẳng phì nhiêu gì, chúng tôi thật sự không dám lấy miếng ăn ra mà đùa.

Lý Đại Đồng giống như nghe Tần Mục nói trúng tâm sự, thở dài một tiếng nói:

- Chuyện này tôi cũng nhiều lần báo lên huyện, trừ thôn Tây Sơn các anh ra, những thôn khác đều gieo trồng hoa cúc, tôi vẫn nói mà không được.

Nói xong, ông lại cười tự giễu một chút:

- Có thể là có một số người không thuận mắt tôi.

Tần Mục bật cười nói:

- Trưởng trấn Lý, ông có khi buồn lo vô cớ rồi. Chính sách của quốc gia không đổi, chẳng lẽ huyện lại làm trái đi sao? Bây giờ có nhiều chỗ toàn bộ đều trồng hoa cúc, nhưng lại không thuận theo quy luật thị trường, bọn họ chịu thua thiệt, gục cũng đúng thôi.

Câu này Tần Mục nói ra vẻ rất lão làng, dường như có hơi hướm của người làm quan.

Lý Đại Đồng cũng có chút ngoài ý muốn, lão vẫn luôn coi Tần Mục là cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt, nhưng lại vẫn luôn không nói nên lời, nhất là khi hắn nói tới chuyện trồng hoa cúc trong huyện, không có mấy người hiểu được, sao Tần Mục lại nói ra chứ?

Tần Mục cũng cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của Lý Đại Đồng, lại lấy thuốc ra, hai người không nói một lời, xoạch xoạch hút.

Mãi đến khi hút xong điếu thuốc, Lý Đại Đồng mới chậm rãi nói:

- Kỳ thật tôi nên hận anh đấy.

Tần Mục cười cười, không nói gì.

Lý Đại Đồng lại nói tiếp:

- Nhưng mà thấy anh né tránh kỹ thuật viên trồng hoa, trong lòng tôi vẫn là vui mừng, ít nhất còn có một người không phải chỉ chăm chăm làm theo quan lớn trong huyện mà bất kể điều khác. Nếu không có chuyện của Kim Bưu, tôi còn thật sự thưởng thức anh.

Tần Mục vẫn không nói, mặc cho Lý Đại Đồng nói.

- Nói đi, tìm tôi có chuyện gì, dù sao tôi cũng sắp về hưu rồi, chỉ còn ở nhà chờ mà thôi. Chuyện của Kim Bưu trong khoảng thời gian ngắn vẫn thế, tôi có còn giận vì chuyện của nó nữa cũng không đáng, ai bảo thằng ranh đó không chịu học tốt.

Lý Đại Đồng hoàn toàn thả lỏng cỗ oán khí vẫn giấu trong lòng, cảm giác trên người thoải mái hơn nhiều. Tuy rằng lão đau lòng thằng cháu, nhưng cách làm của Tần Mục vẫn không sai.

Tần Mục lại trầm mặc một hồi, mới ngẩng đầu nói:

- Trưởng trấn Lý, tôi biết tôi làm những chuyện kia đúng là làm ngài mất mặt, nhưng mà…

- Có gì mau nói đi!

Lý Đại Đồng không khỏi nhíu mày, tên đầu gỗ này khi nào thì học được mấy câu phân rõ trái phải văn nhã như thế chứ?

Lúc này, Tần Mục mới cười nói:

- Thế tôi cứ nói thoải mái nhé, nghe nói bên kia…

Tần Mục chỉ về phía tây nói:

- Có chút cao sản rất thích hợp để trồng ở những khu đất vùng núi cằn cỗi. Ý của tôi là, chúng ta có nên tìm cách thử thí nghiệm gieo trồng xem sao?

Chỉ phương tây, nghĩa là chủ nghĩa tư bản xã hội.

Trong lòng Lý Đại Đồng chấn động, chiêu này của Tần Mục đúng là liều, thế nhưng biết bên kia có thu hoạch lớn, nếu như quả thật loại giống cây này mà gieo trồng thành công, bản thân lão cũng lập thêm được chiến tích trước khi về già, lúc về hưu có thể là cán bộ cấp phòng ở huyện, đãi ngộ sẽ tăng hơn một cấp.

- Anh có đường tuồn sang sao?

Hai mắt Lý Đại Đồng sáng lên nói.

- Quốc gia hẳn là sẽ có chính sách để giúp đỡ, mấy chuyện thí nghiệm giống cây trồng đều được trợ cấp mà.

Tần Mục làm bộ như do dự, nhỏ giọng nói.

- Ngày mai tôi liền lên huyện… không được, tôi lên thành phố, tôi có bạn học cũ làm ở ngay cục nông nghiệp của thành phố.

- Nếu ngài muốn có chính sách hỗ trợ, thôn Tây Sơn chúng tôi tình nguyện làm đối tượng thí nghiệm đầu tiên.

Tần Mục đưa hai tay ra, đặt trước mặt Lý Đại Đồng.

Trong lòng Lý Đại Đồng chợt nảy ra không ít ý nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy tay Tần Mục.

Sợi dây hợp tác lặng lẽ nối liền hai con người từng là kẻ thù.

- Tần Mục, anh rất có tiền đồ.

Lý Đại Đồng nhìn ra xa, sâu kín nghĩ.

- Lý Đại Đồng, con người này vẫn luôn để tâm tới dân chúng, đúng là thật đôn hậu.

Năm cũ qua đi, năm mới đã tới từ bao giờ, nháy mắt đã sang tháng giêng, tuyết trên núi dần dần có dấu hiệu tan ra, mùa xuân sắp tởi rồi.

Trong lúc quan hệ giữa Lý Đại Đồng cùng Tần Mục đang dần dịu đi, nhất là sau khi Lý Đại Đồng lên thành phố tìm gặp bạn học cũ, tìm hiểu về thông tin chính sách quốc gia hỗ trợ cho cây nông nghiệp sản lượng cao thì cũng đã nhìn Tần Mục với cặp mắt khác xưa. Lão lại tới tìm Tần Mục mấy lần, thương thảo xem nên chọn loại cây nào để tiến hành thí nghiệm.

Tần Mục trước tiếp chuyển chuyện này cho Hồ Lão Tứ, bản thân hắn không tính tới chuyện này nữa. Tuy Hồ Lão Tứ vẫn nói rằng sẽ chuyển chức Bí thư đảng bộ thôn cho Tần Mục, nhưng Tần Mục lại luôn cự tuyệt. Tần Mục mới lên nhậm chức, không có chút uy thế nàp, công tác của Tần Mục cũng khó mà triển khai.

Chu Ái Quân đã chạm khắc được chừng hơn hai mươi cái, trong đó còn có hơn ba cái dựa theo ý tưởng tạo hình lớn mật của Tần Mục, tên lần lượt là Thọ Tinh hiến đào, Vạn trư thiên hồng cùng với Khai quốc thịnh thế. Ba tác phẩm này đặc biệt được Tần Mục để ý dặn dò, chính là đòn sát thủ để sau này Chu Tiểu Mai dẫn khách tới.

Ngày hai tháng hai, Tần Mục sáng sớm đã loay hoay chạy lên huyện.

Trong huyện hôm nay có một dịp đặc biệt, chính là toàn bộ ban bệ đứng đầu của huyện đều sẽ tới tham dự họp nhâm vụ. Bình thường lẽ ra một trưởng thôn nho nhỏ như Tần Mục sẽ không có tư cách tham gia, nhưng Quách Thư ký của huyện ý tự mình chỉ tên, muốn Tần Mục chuẩn bị chút tài liệu, nói về ý tưởng sản xuất mới cùng hướng đi sau này của thôn ts.

Thái độ của Quách Tự Tại cũng chính là thái độ của Bạch Quang Lượng, đám cán bộ còn mơ hồ của trấn Hà Tử cuối cùng cũng nghĩ ra, Tần Mục này chỉ sợ sẽ được trọng dụng thôi.

Người truyền tin cho Tần Mục chính là Kim Tiểu Lượng. Người mới hơn ba mươi tuổi như y lại có thể ngồi lên vị trí chủ quản công nghiệp hẳn là cũng không tầm thường.

Kim Tiểu Lượng thông báo cho Tần Mục, thân thiết mời Tần Mục cùng nhau lên huyện. Tần Mục nghĩ tới chuyện sau này công tác hẳn là cần có sự ủng hộ của những ban bệ trên huyện, hơn nữa quan hệ với Lý Đại Đồng còn non, hắn càng cần tìm thêm một vị minh hữu trên huyện nữa.

Đến trấn, Tần Mục phát hiện Kim Tiểu Lượng sớm ngồi chờ trong chiếc xe Jeep không mới cũng không cũ, nhìn xung quanh tìm kiếm, thấy Tần Mục nhảy xuống khỏi máy kéo, Kim Tiểu Lượng liền cất tiếng cười to nói:

- Tiểu Tần này, thật đúng là không để ý chút nào, đi lên huyện báo cáo mà cũng không mặc lấy bộ quần áo mới.

Sự thân thiết cố ý này làm cho Tần Mục cũng giật mình, cười nói:

- Đều là nông dân làm ruộng, còn chú ý gì chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.