Thanh Quan

Chương 538: Chương 538: Lão Tư bị đánh




Tần Mục lạnh lùng nói:

- Các anh chấp pháp kiểu như vậy sao? Chấp pháp văn minh, công chính công khai, lãnh đạo của các anh không nói cho các anh nghe những lời này sao?

Lão Tư cảm giác được sự tình có chút không ổn, vội vàng che chở Tần Mục lui ra sau, thanh âm có chút run rẩy nói:

- Ai nha người trẻ tuổi, cậu đừng nói nữa, cậu không biết bọn hắn chính là thổ hoàng đế Thanh Thao, cho dù là Quý tổng cũng không cứng rắn qua được bọn hắn đâu.

Tần Mục cười nói:

- Không có chuyện gì, bản thân tôi muốn nhìn xem người nào dám động thủ.

Nói xong Tần Mục đẩy lão Tư sang bên cạnh, đưa mắt nhìn tên dũng mãnh kia.

- A, tiểu tử còn rất hoành ah. Hôm nay tao sẽ cho mày biết cái gì mới là thách đấu.

Tên kia thần tình dữ tợn vung vẩy cảnh côn, vung lên cao cao.

Tần Mục không chút sợ hãi nhìn hắn, tài xế của Triệu Đông Bạch đã chạy sang một bên gọi điện thoại, tên dũng mãnh kia muốn động thủ, như vậy Tần Mục sẽ không bỏ qua.

Đúng lúc này lão Tư ở bên cạnh nhào qua chắn ngang trước mặt Tần Mục, gậy điện đánh tới nện lên lưng lão Tư.

Một tiếng va chạm vang lên, tên dũng mãnh đánh trúng lưng lão Tư ngón tay nhấn nút, luồng điện nháy mắt chạy khắp toàn thân lão Tư. Cũng may lão Tư đẩy mạnh Tần Mục, nếu không Tần Mục cũng sẽ trúng điện.

Lão Tư run rẩy mềm nhũn nằm sấp trên mặt đất thở khò khè. Tần Mục nhất thời giận dữ, quát:

- Anh dám!

Tên dũng mãnh cười ha ha, nhìn đám người bên cạnh nói:

- Đem hắn nâng qua một bên, nếu chết cho người nhà đến nhặt xác.

Tần Mục vội vàng ngồi xổm xuống xem xét thương thế của lão Tư. Nếu luồng điện không lớn thì không nguy hiểm, nếu quá cao trái tim sẽ không chịu nổi.

- Tiểu tử, mày cũng nằm xuống cho tao!

Tên kia chứng kiến Tần Mục không quan tâm lời nói của hắn, lại vung gậy điện.

- Dừng tay, dừng tay!

Ngay lúc tên kia chuẩn bị xuống tay, từ xa có người lớn tiếng kêu gọi. Một người bên cạnh nhỏ giọng nói:

- Đầu, là chú của anh.

Một người béo lùn chắc nịch từ xa chạy tới, phía sau là tài xế của Triệu Đông Bạch đi theo. Sắc mặt hai người đều xanh mét, biết rõ thân phận Tần Mục.

Tên mập kia chạy tới trước mặt Tần Mục, liền đạp tên dũng mãnh một cước, cả giận nói:

- Nhanh gọi xe cứu thương!

Tên kia còn không biết chuyện gì xảy ra, lập tức kháng nghị nói:

- Chú, hai người này tự tiện xông qua trạm thu phí, chúng ta nên báo công an bắt bọn hắn lại.

Nói xong còn đá đá lão Tư, miệng kêu lên:

- Đã chết chưa, chưa chết nhanh chóng đứng lên. Lão tử không dùng điện cao áp.

Tần Mục nhìn thấy lão Tư suy yếu nhìn hắn nháy nháy mắt, gật đầu nói:

- Tư sư phụ, tôi đỡ ngài lên xe nghỉ ngơi chốc lát.

Mí mắt lão Tư có thể động chứng tỏ vấn đề không lớn.

Lão Tư suy yếu nhấc cánh tay, thở hổn hển, Tần Mục giúp hắn ngồi dậy, nói:

- Tư sư phụ, cẩn thận một chút.

Lão Tư khẽ nói:

- Bạn của cậu tới rồi? Chỉ cần giải thích là được thôi.

Lão Tư này thật đúng là người thành thật. Tần Mục vỗ vỗ vai hắn đứng dậy, tên dũng mãnh lại kêu lên:

- Nhìn cái gì vậy, nhanh chóng thu thập xong cút đi.

Tần Mục nhất thời nở nụ cười, nhìn vào trong mắt tên mập mạp nụ cười kia vô cùng âm trầm. Hắn vội vàng khom lưng vươn tay ra, nịnh hót cười nói:

- Tần bí thư, chào ngài, tôi là trạm trưởng trạm thu phí Lý Kiến.

Tần bí thư! Chung quanh liên tục phát ra vài tiếng vang “đinh đương”, trong tay mấy người cầm cảnh côn đều lỏng tay rơi xuống đất. Tên dũng mãnh há hốc miệng, thân thể phát run, cánh tay đụng Lý Kiến.

Tần Mục vươn tay ra, chạm lướt tay của Lý Kiến, cũng không mở miệng phê bình mà chỉ nói:

- Lý trạm trưởng, mấy người này…

Nói xong buông tay Lý Kiến, chỉ chỉ vào tên dũng mãnh kia:

- Ngày mai đi, ngày mai đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Lý Kiến chà xát tay, cười nói:

- Tần bí thư, bọn họ đều là lâm thời công, chúng tôi ít người khẩn cấp thuê tới, còn chưa kịp huấn luyện, tôi xin kiểm điểm với ngài.

Lý Kiến thốt ra lời như vậy, ánh mắt Tần Mục nhất thời híp lại. Nói gần nói xa người này cho rằng mình có hậu trường bảo đảm, tuy rằng mặt ngoài hết sức lo sợ nhưng trong lòng không xem Tần Mục vào trong mắt, nếu không hắn nên ngoan ngoãn nghe lệnh mà không phải giải thích nguyên nhân.

Tần Mục khoát tay, nói:

- Ân, tôi đã biết khó xử của ông. Như vậy đi, ngày mai ông chuẩn bị một phần tài liệu về trạm thu phí mang tới cho tôi.

Lý Kiến chà xát tay, nói:

- Được, Tần bí thư. Ngài xem, việc hôm nay thì…

Tần Mục cười nhạt, nói:

- Việc hôm nay tôi cũng có trách nhiệm, dù nói thế nào cũng không nên xông qua trạm thu phí thôi.

Thái độ Tần Mục có chút mềm xuống, trong lòng Lý Kiến liền vui vẻ. Tần Mục này rốt cục là người trong quan trường, biết cái gì là nặng nhẹ, tuy rằng bên mình động tài xế của hắn, nhưng hắn khẳng định biết mình có hậu trường, sẽ không kéo da mặt xuống, liền cười nói với lão Tư:

- Sư phụ, hôm nay thật xin lỗi, nhân viên của tôi tính khí táo bạo một ít, hay là tôi đưa ngài đến bệnh viện kiểm tra một chút.

Lão Tư vừa nghe Tần Mục là bí thư, sắc mặt đã thoáng trắng bệch, nghe Lý Kiến nói như thế vội vàng lảo đảo đứng dậy, lắc đầu nói:

- Không có việc gì không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là được.

Trong mắt Tần Mục hiện tia tàn khốc, chỉ vào tên dũng mãnh nói:

- Tiểu đồng chí, có việc có thể giáo dục được thôi. Chấp pháp văn minh cần thiết phải làm, nếu không sẽ ảnh hưởng quan hệ với quần chúng.

Tần Mục làm ra tư thế như giáo dục, tên kia không biết thân phận của hắn, nhưng nhìn thấy chú mình cung kính lễ độ với Tần Mục cũng vội gật đầu nói:

- Tần bí thư, việc này là tôi làm không đúng, tôi kiểm điểm.

Tần Mục gật đầu, vung tay nói:

- Được rồi, các anh chú ý một chút là được. Tư sư phụ, chúng ta lên xe đi.

Nói xong hắn dìu lão Tư về trong xe.

Trở lại trên xe, Tần Mục tự mình lái xe rời khỏi trạm thu phí. Lão Tư thầm thở dài, đều nói quan lại bao che cho nhau, thật sự là không hề nói sai.

Tần Mục nhìn về phía trước, khóe môi nhếch lên tia cười lạnh, nói:

- Tư sư phụ, ngày mai có thời gian không? Như vậy đi, tôi mướn xe của anh một ngày, sáng sớm mai tám giờ anh đến huyện ủy tìm Tần Mục là được.

-Tần Mục, Tần bí thư?

Thanh danh của Tần Mục nổi tiếng khắp Thanh Thao, lão Tư nhất thời sửng sốt.

- Phải, cơn tức hôm nay như thế nào cũng phải phát tiết ra mới được. Tôi nhìn anh quá thành thật, làm tài xế cho tôi vài ngày thế nào?

Tần Mục cười nói.

Lão Tư nhất thời cảm thấy chịu một gậy điện cũng không thiệt thòi, có thể làm tài xế cho bí thư huyện ủy, nói ra thật có mặt mũi thôi.

Lý Kiến nhìn thấy xe đi xa, quay đầu tát mạnh vào mặt tên cháu trai. Tên kia khó hiểu ôm mặt hỏi:

- Chú, sao chú đánh cháu chứ?

Lý Kiến còn chưa hết giận, lại đá hắn một cước, cả giận nói:

- Tiểu tử cứ gây chuyện, quay về nhà ngoan ngoãn đợi đi.

Nói xong Lý Kiến lấy di động gọi một dãy số, nói:

- Biểu ca, đã xảy ra chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.