Chủ nhân của nhà này đã chuyển đi, Phương Tù vừa rời khỏi Phổ Thượng khu, tin tức đã nhanh chóng lan ra, cộng thêm đám tiểu tử thêm dầu vào lửa hoặc là mai danh ẩn tích, hoặc là đóng ở Phổ Thượng, dân chúng bình thường làm sao dám không có chuyện gì lại đi gây chuyện, phần lớn đã rời khỏi nơi này, đến chỗ ở mới của mình. Điều này làm cho Tần Mục hiểu được một đạo lý, có đôi khi quá hiền lành, chưa chắc là chuyện tốt, nên cường ngạnh thì phải cường ngạnh. Trong chuyện này, Tần Nguyệt Sơn làm rất khá, ít nhất là làm tốt hơn Tần Mục.
Người như thế nào làm chuyện thế ấy, Tần Mục tuyệt đối không phải hạ thấp mình, điều hắn muốn làm chính là nắm giữ được phương hướng, còn cụ thể áp dụng phải dựa vào những thủ hạ ở dưới, hắn không quan tâm quá trình, nếu xảy ra chuyện gì cứ hỏi tội người chịu trách nhiệm, không xảy ra chuyện thì đó là chiến công của mình. Nhưng Tần Mục vẫn thích ôn hòa và một chút thủ đoạn, nếu quá nóng lòng, sẽ giống như lần này, hắn không ngại thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn một chút. Phổ Thượng chiếm được đạo lý, vừa được bồi thường vừa được thanh toán, cần gì phải chịu đựng dây dưa của những người đó.
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, bên tai nghe Mạnh Khiết phiên dịch từng câu trong bài báo cho Lenno, nhìn Tây Môn Nhạn không có chuyện gì, liền ngoắt ngoắt tay kêu nàng lại gần. Lúc này trong lòng Tây Môn Nhạn vẫn đang buồn bực, thấy Tần Mục kêu mình đến, bất đắc dĩ đi đến gần Tần Mục.
Tần Mục biết nàng là cô gái dễ tổn thương, bị mình quát như vậy, trong lòng chắc chắn không vui, liền thấp giọng nói:
- Đừng bày ra cái mặt thối như vậy, vừa rồi dạy cô là để cho tên ký giả ngoại quốc đó nhìn thấy, không có nhãn lực gì cả. Nhanh mang trà tới đây, một lát còn phải nhờ vả tên ngoại quốc đó, không có trà không được.
Tây Môn Nhạn ngạc nhiên nhìn Tần Mục, giải thích này hình như không cần thiết. Tần Mục là lãnh đạo, lại là ông chủ, hắn quát mấy câu thật ra cũng không có gì, Tây Môn Nhạn chỉ thấy hơi buồn. Lúc này Tần Mục lại nói xin lỗi, Tây Môn Nhạn ngược lại có chút không cách nào thích ứng, kinh ngạc đứng ở đó.
Tần Mục hừ lạnh một tiếng, quát lên:
- Còn không mau đi, chẳng lẽ để tôi tự đi chuẩn bị?
Tây Môn Nhạn "a" lên một tiếng, sắc mặt càng thêm đỏ, vội vàng chạy ra ngoài. Tần Mục gọi với theo sau lưng dặn dò, phải tìm một loại phong bì phú quý và một bộ uống trà, tốt nhất là tìm một sư phụ chuyên pha trà.
Một loạt phân phó, khiến Tây Môn Nhạn nhất thời bối rối, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chạy như bay ra ngoại ô, kéo Đức Gia đến đây. Tần Mục nhìn thấy chỉ biết dở khóc dở cười, Tây Môn Nhạn rốt cuộc muốn làm gì chứ?
Nhưng Đức Gia là người dày dặn kinh nghiệm, vừa nhìn điệu bộ này đã biết Tần Mục đang làm việc, âm thầm đem bộ pha trà trân quý đặt trên bàn đá trong sân, bắt đầu thong thả pha trà.
Nhìn hắn pha trà, Tần Mục mở miệng khen:
- Không ngờ thủ pháp của Đức Gia lại thành thạo như vậy, nếu bàn về pha trà, đúng là tiến dần từng bước rồi.
Đức Gia vội vàng khiêm nhường nói:
- Không dám.
Bài báo này hơi bị dài, chiếm suốt hai trang báo. Đợi đến khi Mạnh Khiết phiên dịch xong, trà Đức Gia pha ra đã gần uống được. Lenno hít hít mũi, nghi ngờ hỏi:
- Đây là mùi gì vậy, thơm quá.
Mạnh Khiết lại bắt đầu giới thiệu cho Lenno. Tần Mục đưa mắt ra hiệu cho Đức Gia, Đức Gia nhanh chóng giới thiệu văn hóa trà Trung Quốc. Đối với lão nhân bước ra từ giang hồ như Đức Gia, hàng ngày thích nhất là thưởng trà và tập dưỡng sinh, hắn say mê thuyết giảng về đặc sắc của thưởng trà, ngay cả Tần Mục cũng khẽ gật đầu, huống chi là người ngoại quốc như Lenno?
Khi Đức Gia chậm rãi rót cho mọi người mỗi ngụm nước trà có thể uống cạn, Lenno bưng lên nói:
- Văn hóa trà quả nhiên uyên bác tinh thâm, Trung Quốc bắt chước văn hóa trà của Nhật Bản, nhưng tôi cảm thấy còn cao thâm hơn Nhật Bản. Ở Nhật Bản, tôi chưa từng nghe nói nhiều chuyện như vậy.
Mạnh Khiết phiên dịch lại những lời này, đám người Tần Mục nhất thời biến sắc. Khi đang định mở miệng phản bác, Đức Gia đã đưa tay đoạt lấy chén trà đang đặt bên miệng của Lenno, há mồm mắng:
- Bắt chước cái mẹ mày!
Tây Môn Nhạn che miệng cười, Mạnh Khiết ngây người nhìn Tần Mục, Đức Gia còn chưa hết giận, tiện tay hất đổ chén trà.
Tần Mục nhất thời há hốc mồm, mình tới đây là muốn gây áp lực cho Lenno, chứ không phải tới mắng chửi người, Đức Gia quá vọng động rồi. Nhìn Mạnh Khiết đang khó xử nhìn mình, Tần Mục suy nghĩ một lát, kiên định nói:
- Cứ trực tiếp phiên dịch, hơn nữa nói cho hắn biết, đây là một loại cách nói biểu thị tức giận của người Trung Quốc chúng tôi. Từ xưa tới nay, văn hóa trà vốn khởi nguồn từ Trung Quốc, trong Đường thư cũ và Đường Thư mới đều ghi chép lại vào thời đại nhà Đường, khi Nhật Bản tới triều cống thiên triều, còn đặc biệt thỉnh cầu hoàng đế nhà Đường cho bọn họ đưa đại sư pha trà về Nhật Bản.
Mạnh Khiết há hốc mồm kinh ngạc, những lời Tần Mục vừa nói có một số là thuật ngữ chuyên môn, nàng không biết phiên dịch. Nhưng trong nháy mắt, nàng lập tức dùng những cách nói khác thay thế. Tần Mục không biết nàng phiên dịch như thế nào, chỉ thấy Lenno như nuốt từng chữ, trong miệng thì thầm.
Mạnh Khiết thấy Tần Mục nhìn mình chằm chằm, lúc này mới nói cho Tần Mục, nàng nói với Lenno, người Nhật Bản căn bản không có văn hóa riêng của mình, những thứ có được đều là sao chép văn hóa của nước khác, là hành động không có đạo đức.
- Xằng bậy.
Tần Mục cố gắng kiềm chế khiển trách Mạnh Khiết, nhưng Mạnh Khiết nhìn ra Tần Mục không thật sự tức giận, cười hì hì lại nói thêm mấy câu với Lenno.
- Tần tiên sinh, tôi xin biểu thị ăn năn với sự không hiểu biết của mình.
Lenno đứng lên, học cổ nhân chắp tay thi lễ với đám người Tần Mục.
Tần Mục cười ha ha, kêu Lenno ngồi xuống, mọi người lại cùng nhau thưởng thức trà. Khi Lenno đang không ngừng khen ngợi nước trà do Đức Gia pha ra, Tần Mục lại đột nhiên sầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Trà quá ba tuần, Lenno tiên sinh có phải nên cho tôi một giải thích, bài báo này hạ thấp giá trị của thành phố Châu Quảng chúng tôi, rốt cuộc có ý gì? Nếu như không cho tôi một câu trả lời thích đáng, tôi không ngại đưa ngài đến đại sứ quán!
Lenno chân tay luống cuống, nghe giọng nói của Tần Mục có vẻ khiển trách, nghi ngờ hỏi:
- Tần tiên sinh, trong bài báo của tôi hoàn toàn không nói quý quốc lạc hậu, chỉ nói phong cách kiến trúc của quý quốc rất thu hút người khác muốn khám phá, là phong cách nghệ thuật hiếm có trên thế giới!
Nói đại sứ quán gì đó, thuần túy chỉ là nói mò, Tần Mục không tin, Lenno cũng không tin, Tần Mục nói như vậy chỉ là muốn Lenno cho một giải thích. Hiện tại Lenno giải thích rõ rồi, sắc mặt Tần Mục lập tức giãn ra, cười híp mắt nói:
- Uống trà, uống trà.
Sắc mặt thay đổi liên tục như vậy, khiến Lenno nhận thức sâu sắc được nét đặc sắc của quan viên địa phương. Trong lòng hắn không biết nên làm thế nào mới tốt, khó khăn lắm mới theo bước James tới Trung Quốc, đạt được cơ hội có thể phỏng vấn James sau buổi biểu diễn thời trang, nếu Tần Mục thật sự xé da mặt, không đưa mình đến đại sứ quán, nhưng có thể giam cầm mình.