Thanh Quan

Chương 953: Chương 953: Lục đục với nhau trên đập nước lớn. (1)




Điện thoại liên tiếp đổ đến, từ Bắc Liêu đến kinh thành, kể từ khi Cao Bái tiến vào đỉnh núi quyền lực cao nhất của Bắc Liêu, làm việc ít đi vài phần bảo thủ, mang theo sắc thái khí phách. Thông qua quan hệ của Cao Bái với phó bộ trưởng bộ Tài chính, trong đêm khuya một bản báo cáo liên quan đến biến hóa của thị trường tài chính đã được nộp lên trên, phân tích Nhật Bản và biến hóa của thị trường tài chính, liên hệ với sự sụp đổ của kinh tế Thailand

Biến hóa ở kinh thành không phải chuyện Tần Mục có thể nắm được, hắn truyền ra tin tức liên quan đến kinh tế toàn quốc, chắc chắn sẽ không bị coi như không quan trọng. Hắn nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, tâm tư liền trầm xuống.

Cùng lúc đó, bên trong thành phố Cửu Giang vô cùng hỗn loạn. Đỉnh lũ nhanh chóng xuôi nam, sau khi tiến vào tỉnh Giang Bắc đột nhiên gia tăng, hơn mười ngày mưa dầm liên miên đã tăng thêm lượng nước cho đỉnh lũ. Sau lần tập kích thứ nhất của đỉnh lũ, cục dự báo khí tượng và cục thủy lợi tỉnh ban bố báo động chống lũ màu cam toàn tỉnh, biểu thị thế tấn công của đỉnh lũ rất mạnh mẽ, thành phố đầu tiên chống lũ biểu thị, đỉnh lũ tiếp tục gia tăng, sẽ tạo thành lực phá hoại vô cùng đáng sợ, tình thế không thể lạc quan, thậm chí vô cùng nghiêm trọng.

Báo động truyền tới thành phố Cửu Giang, tựa hồ tất cả mọi người đều nhớ đến ngôn luận có phần vọng động trong báo cáo của Tần Mục. Trong thời gian bảy tám ngày Tần Mục bị khống chế, chuyện của hắn chính là một trò cười. Mặc dù còn chưa có phương án xử lý, nhưng mọi người đều biết, Tần Mục xong đời rồi.

Bí thư thị ủy Giang Trung Thiên cũng nghĩ như vậy, hắn sở dĩ không dùng thủ đoạn lôi đình đè áp Tần Mục, cũng có một chút biểu thị lập trường với Tần hệ. Hắn muốn cho Tần Mục tâm phục khẩu phục, cũng có thể đạt được địa vị quan trọng hơn trong phe phái. Trong mắt hắn, tư cách bí thư đảng ủy khu của Tần Mục không đáng nhắc tới, nhưng Tần hệ ba đời lĩnh quân là chuyện ai cũng công nhận, đè áp người danh chính ngôn thuận như vậy, sẽ làm Giang Trung Thiên đạt được uy vọng trước nay chưa từng có.

Song, thời khắc hạnh phúc kéo dài quá ngắn, chỉ bảy tám ngày, một báo động đã thức tỉnh hắn. Lúc này ngón tay hắn khẽ run, cầm đường dây điện thoại riêng, thở dốc một hơi, thanh âm ngưng trọng phát ra mệnh lệnh:

- Động viên tất cả cảnh lực toàn thành phố, thường ủy thành phố, toàn thể thành viên trong chính quyền thành phố đến đập nước!

Khi Giang Trung Thiên còn chưa đưa ra chỉ thị, cục trưởng thuỷ lợi thành phố Vương Tường đã dẫn chuyên gia liên quan lên đập lớn. Kể từ khi tổ hiệp tra của Tần Mục rời đi không lâu, Vương Tường thông qua một chút thủ đoạn của Phó Ngọc Bình đã tiến vị trí cục trưởng cục thủy lợi, ở thành phố Cửu Giang cũng có truyền ra một số lời đồn giữa hắn và Phó Ngọc Bình có quan hệ không bình thường. Đối với lời đồn đãi này, Vương Tường cũng không để trong lòng, tất cả tâm tư hiện tại của hắn đều là làm thế nào để chống đỡ với chuyện mực nước mùa hè dâng lên. Mặc dù Giang Trung Thiên và Phó Ngọc Bình cãi nhau, nhưng thời gian Vương Tường ở trong lĩnh vực chuyên ngành dài hơn rất nhiều thời gian ở trên quan trường, cho nên cũng thuộc loại hình chất phát.

Ngay từ lúc mùa mưa dầm sắp kéo đến, hắn đã kiên định ủng hộ Phó Ngọc Bình, viết ra mấy báo cáo nói rõ tính nguy hiểm của đập nước. Nhưng bởi vì quan hệ của Tần Mục, cho nên báo cáo vẫn không được coi trọng, ngược lại còn bị đội lên đầu biệt danh "Chó săn của Phó Ngọc Bình"

Sở chỉ huy chống lũ được xây dựng sát phòng tuyến cuối cùng của đập nước, Vương Tường dò xét một vòng, cả người ngấm nước mưa xông vào sở chỉ huy, lại phát hiện tất cả lãnh đạo của thị ủy Cửu Giang đều đích thân tới phòng tuyến, sắc mặt đều vô cùng ngưng trọng.

- Vương cục trưởng, tình hình thế nào rồi?

Phó Ngọc Bình mở miệng trước. Từ khi báo động màu cam bắt đầu đưa đến thành phố Cửu Giang, mâu thuẫn của mọi người đã tạm thời đặt sang một bên, hiện tại làm thế nào để giải quyết khốn cảnh của Cửu Giang mới là trọng yếu nhất. Phó Ngọc Bình biết điều này, Giang Trung Thiên cũng biết điều này, nếu như thành phố Cửu Giang gặp chuyện không may, tất cả mọi người ở đây đều phải chịu trách nhiệm.

- Tình hình không lạc quan.

Vương Tường lau nước mưa trên mặt, cầm một cây bút màu trên bàn, đi tới bên cạnh tấm bản đồ được treo trên sở chỉ huy tạm thời, bắt đầu giới thiệu tình huống.

Theo mỗi câu nói của Vương Tường, sắc mặt của những lãnh đạo thị ủy đều trở nên thâm trầm. Vương Tường nói đúng sự thật, tất cả những điều hắn nói đều đã được chuyên gia chứng thực, nhưng mọi người đều hận không thể vá miệng hắn lại, không ai muốn nghe tình huống tệ hơn nữa.

Vương Tường vẽ một đường ở chỗ nào đó của khu vực sông Mẫu Thân, thanh âm trầm trọng nói:

- Nếu như đỉnh lũ tới đường này, mực nước còn chưa hạ đến dưới đường cảnh giới, như vậy chúng ta phải suy nghĩ đến chuyện phá đập nước.

Trong lòng Quách Tự Tại bất giác run lên, đây là chuyện Tần Mục từng nói cho hắn biết. Lúc ấy hắn quả thật có chút không tin tưởng, không tin đỉnh lũ sẽ gây ra tai họa ở thành phố Cửu Giang. Nhưng hiện tại trải qua luận chứng, suy nghĩ của Tần Mục đã được chứng thực, điều này cũng làm cho Quách Tự Tại cảm thấy lạnh giá, bất giác dâng lên ý nghĩ hoang đường Tần Mục rút cuộc có phải là người hay không. Hiện tại hắn cũng cảm thấy có chút may mắn, cũng may chưa hoàn toàn cắt đứt với Tần Mục. Cũng bởi vì báo cáo của Vương Tường, khiến tâm tư của Quách Tự Tại lại xảy ra biến hóa vi diệu, Tần Mục lại lần nữa trở nên trọng yếu.

Giang Trung Thiên không chớp mắt, chăm chú nhìn vào bản đồ, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Phá đập nước, nếu không tới thời điểm sống còn tuyệt đối không thể tùy tiện sử dụng phương án này, hành động này sẽ hủy diệt mấy vạn mẫu ruộng, sẽ mang tới tai nạn tương đối lớn. Quyết định này sẽ là khảo nghiệm tương đối nghiêm trọng đối với bí thư thị ủy. Bất luận mệnh lệnh này có thể ra đời hay không, địa vị của Giang Trung Thiên ở Cửu Giang cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn. Hiện tại chuyện hắn phải suy nghĩ, đã không phải là làm thế nào kết thúc công việc, mà là làm thế nào để trả giá thấp nhất.

Điện thoại của Phó Ngọc Bình chợt vang lên, nàng nhìn về phía Giang Trung Thiên gật đầu xin lỗi, quay đầu đi ra ngoài. Một lát sau, ánh mắt nàng hoảng hốt, xoay đầu lại, chậm rãi đặt điện thoại xuống, giọng nói trầm trọng:

- Đập nước phía bên Ninh Bình đã xuất hiện rò rỉ, quân khu Ký Nam đã phái một đoàn qua đó tu sửa. Nhưng, tai hoạ đã hình thành, Ninh Bình đang khẩn cấp sơ tán quần chúng, để phòng ngừa cơn lũ tạo thành tổn thất.lớn hơn.

Ánh mắt Giang Trung Thiên càng thêm sâu xa, hai tay khép lại, đỡ lấy cằm, mọi người đều có thể nhìn ra biểu hiện vô cùng kiềm chế trên mặt hắn. Vương Tường đứng bên cạnh tấm bản đồ, chân tay luống cuống, cảm xúc Giang Trung Thiên biểu hiện ra, đã ảnh hưởng tới những người ở đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.