Thanh Quan

Chương 1005: Chương 1005: Luôn có người ngoi đầu lên.




Tần Mục chưa từng gặp mặt hắn, nhưng cái tên Tần Mục ít nhiều cũng đã nổi tiếng ở Châu Quảng, cho nên sau khi Tần Mục tự giới thiệu, Bối Hải Ninh liền bày ra giọng nói hách dịch:

- Tần bí thư, Phổ Thượng khu các vị thật là hăng hái, còn mang theo tác phong hừng hực tới cục tài chính.

Lời này có chút kỳ quái, đây cũng là tỏ vẻ bất mãn. Tần Mục đương nhiên biết nên ứng phó như thế nào, cười nói;

- Bối khoa trưởng, tiểu tử kia đúng là kẻ não rỗng, xin ngài bao dung cho. Chuyện ở Phổ Thượng tương đối phức tạp, tiểu tử kia hấp tấp, làm việc bộp chộp. Sau khi trở về tôi và Trương khu trưởng, Phương phó khu trưởng đã nghiêm khắc phê bình hắn một trận.

Nói xong lời này, Tần Mục lại càng phát giác được cây súng Phương Thiên Nhu này thật sự dùng quá tốt, Tần Mục gì đó, Trương Thúy gì đó, tuyệt đối đều không thể so sánh với cái tên Phương Thiên Nhu.

Bối Hải Ninh ừ một tiếng, phê bình:

- Làm việc phải chú ý phương thức phương pháp, không thể hấp tấp, vội vàng. Nhưng tiểu tử đó cũng rất nhiệt tình, các vị cũng không cần phê bình hắn thái quá, không nên xóa bỏ các đồng chí nhiệt tình công tác.

Tần Mục luôn miệng đồng ý, lại nói mấy câu tự hạ thấp mình..., sau đó thử thăm dò nói:

- Bối khoa trưởng, bên Phổ Thượng hiện tại nghèo muốn đói rồi, đúng là rất khó khăn.

Bối Hải Ninh ồ lên một tiếng, nói:

- Không phải mới cho các vị một khoản tiền hay sao? Tần bí thư à, tốc độ phát triển của Châu Quảng rất nhanh, hạng mục chuyên khoản cũng không thể chỉ chiếu cố mình các vị, có rất nhiều đồng chí có ý kiến , trong cục cũng phải sắp xếp hài hòa.

Nếu không có Phương Thiên Nhu tử trấn trước mặt, Bối Hải Ninh làm gì nói nhiều với Tần Mục như vậy? Đừng thấy ở trên coi trọng Tần Mục, nhưng ở loại vị trí hiện quản, cũng không phải cảm mạo Tần Mục. Cho dù Phổ Thượng làm ra chính tích, cũng không quá ảnh hưởng đến cục tài chính, bọn họ đương nhiên sẽ không quá coi trọng Tần Mục, cho dù Tần Mục sau này thăng cấp, với số tuổi của Tần Mục, phải bò bao lâu mới có thể đuổi theo Bối Hải Ninh? Nếu như không phải Tần Mục nói ra chức vụ của Phương Thiên Nhu, bây giờ Bối Hải Ninh không cúp điện thoại mới là chuyện kỳ quái.

- Bối khoa trưởng dạy rất phải, chúng tôi cũng khắc sâu suy nghĩ lộ tuyến phương châm của mình, Phương phó khu trưởng đưa ra phương án, xem có thể kết nối với bên ngân hàng được hay không. . .

Tần Mục nói tới đây dừng lại một chút, dùng giọng nói tương đối tôn kính:

- Bối khoa trưởng vẫn rất quan tâm đến phát triển của Phổ Thượng chúng tôi, cho chúng tôi ủng hộ rất lớn, chúng tôi vô cùng cảm kích.

Những lời này, một là thổi phồng Bối Hải Ninh, đặt hắn vào vị trí quan tâm đến Phổ Thượng, không thể nghi ngờ là thỏa mãn lòng hư vinh của Bối Hải Ninh, thứ hai vẫn là thổi phồng Bối Hải Ninh, chuyện kết nối giữa Phổ Thượng và ngân hàng địa phương vẫn cần vị phụ trách này giúp đỡ, thứ ba, Tần Mục cũng để lộ ra ý tứ cảm kích, muốn cho Bối Hải Ninh một chút lợi ích thực tế, mùi vị bên trong chỉ có thể hiểu, chứ không thể nói.

Bối Hải Ninh nở nụ cười, nói:

- Tình thế của Phổ Thượng rất tốt, sải bước đi tới, chẳng những khiến mấy khu quy hoạch khác ghé mắt, nội thành cũng vô cùng coi trọng, đã có một số người bắt đầu gây áp lực cho cục tài chính, nói chúng tôi quá che chở cho Phổ Thượng.

Hắn vừa nói như thế, Tần Mục liền cảm thấy yên lòng, Bối Hải Ninh còn có dục vọng, nói như vậy chính là cho Tần Mục một tín hiệu, mấy ngày nữa Tần Mục chỉ cần đợi tin tức, chuyện còn lại hắn sẽ lo liệu.

Đi vay ngân hàng, là con đường tất nhiên Phổ Thượng phải đi, bất luận phía sau Tần Mục có bao nhiêu tập đoàn tài chính ủng hộ, trên chính đàn đi một bước này, chính là kết nối chặt chẽ với ngân hàng địa phương, lợi nhuận dính dáng ở đây không phải chỉ một câu nói là có thể nói rõ ràng. Tần Mục cười nói:

- Lời chúc của Bối khoa trưởng, trở về tôi nhất định phải tìm chuyên gia thư pháp viết lại cất đi.

Bối Hải Ninh nghe rất cao hứng, nhưng giả bộ nói:

- Cũng không thể làm như vậy, không chịu nổi không chịu nổi.

Nhưng trong giọng nói lại vô cùng đắc ý.

Tần Mục nhân cơ hội này, tiếp tục dò xét:

- Nghe nói Thời hành trưởng của ngân hàng Châu Quảng rất quyết đoán?

Bối Hải Ninh đồng ý cách nhìn của Tần Mục, nói:

- Thời hành trưởng có năng lực rất mạnh, rất nhiều hạng mục khai phá chiêu thương đều do hắn làm ra, thị ủy vô cùng coi trọng hắn.

Lời này của hắn không phải tự mình trải qua, mà thông qua một số quan sát đưa ra kết luận, nhưng lời nói của lãnh đạo chính là một khẳng định, hắn nói như vậy, Tần Mục cũng chỉ biết như vậy.

Trong lòng Tần Mục khẽ động, cái gọi là "khai phá chiêu thương" của Bối Hải Ninh khiến trong đầu hắn hiện ra thân ảnh của một người, chính là người đứng cạnh Quốc thị trưởng mà ti vi đưa tin, chủ nhiệm ban chiêu thương thành phố Kế Đỉnh Thành. Hắn thuận theo lời nói của Bối Hải Ninh:

- Đúng vậy, Thời hành trưởng và ngân hàng Châu Quảng có danh tiếng rất tốt, Phổ Thượng chúng tôi phát triển, cũng là vì ủng hộ tài chính Châu Quảng, Bối khoa trưởng, ngài nói đạo lý này có đúng hay không?

Bối Hải Ninh cười ha ha, nói Tần Mục là một kẻ láu cá, kêu Tần Mục cứ an tâm phát triển, tài chính thành phố vẫn luôn đặt Phổ Thượng ở vị trí rất trọng yếu.

Lúc này Tần Mục cũng yên tâm, nói bóng nói gió chiếm được chút ít tin tức, chẳng trách lần trước Quốc Thụy Tường lặng lẽ thị sát bốn khu, người giống như hắn, cho dù trong lòng khó chịu, cũng sẽ không quá dây dưa chuyện này, nhiều lắm là dạy dỗ Phổ Thượng một chút là được rồi.

Chẳng có điều dạy dỗ này có phải xuất phát từ tay Kế Đỉnh Thành hay không? Đối nghịch với Kế Đỉnh Thành, có động chạm đến ranh giới của Quốc thị trưởng hay không? Đất hoang ở Phổ Thượng không ít, nếu Kế Đỉnh Thành dùng quan trên đè áp mình, sau đó rút một mảnh đất đưa vào hạng mục gì đó của hắn, như vậy sẽ cắt đứt kế hoạch bố cục cả Phổ Thượng của Tần Mục.

Chuyện này đúng là nhức đầu. Nấm mốc này mình phải dính vào sao? Tần Mục nhíu mày ? Quan lộ hung hiểm, phía trên có người muốn chỉnh anh, cho dù anh rất uất ức, cũng phải cố nén, trong tình thế này không ai là kẻ mạnh. Một bên là ban chiêu thương, một bên là bí thư đảng ủy thực quyền khu quy hoạch, một bên có hậu đài là thị trưởng, một bên có hậu đài là bí thư thị ủy. Tần Mục sẽ không ngu đến chỗ Phương Chấn Bang kêu oan, Phương bí thư quá bận rộn, sẽ không quan tâm đến chuyện đấu đá và phân tranh trên chính đàn, có tên ngốc mới vì chút chuyện này đến chỗ hắn kêu khóc, hậu quả nhận được sẽ là bị triệt để chèn ép.

Tần Mục nghĩ tới đây, chuyện này sợ rằng đã trở thành xích mích lợi ích giữa Phổ Thượng và ban chiêu thương rồi. Tình huống cụ thể như thế nào, còn phải đợi kết quả tra hỏi của Lưu Đại Hữu như thế nào. Lưu Đại Hữu đã bảo đảm sẽ hoàn thành kế hoạch, tối nay khẳng định sẽ không yên ổn, Tần Mục cũng không có ý định ngủ, dứt khoát kiên trì gặp mặt với bên Kỳ Lân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.