Thanh Quan

Chương 632: Chương 632: Lưu Chân.




Ads Khối đá lớn trong lòng Ngô Phượng Hà bởi vì câu nói này của Tần Mục phù một tiếng rớt xuống. Câu nói trọng yếu sau cùng là gì, là thỉnh công! Sau khi thỉnh công là luận công ban thưởng, đến lúc đó cương vị công tác nhất định được thay đổi, điều này làm cho Ngô Phượng Hà không cần xem lời cảnh cáo của Hoàng Đào Ba đặt vào trong lòng làm gì nữa. Thay đổi hoàn cảnh, Hoàng Đào Ba ông còn quản được tôi sao? Nhìn ông hiện tại bị Tần chủ nhiệm gạt sang bên, nói không chuẩn ngày sau nhìn thấy tôi còn phải khom người đâu.

Tần Mục nhìn thấy biểu tình trên mặt Ngô Phượng Hà giống như vừa thở ra một hơi nhẹ nhõm, trong lòng liền biết chuyện này có quan hệ tới Hoàng Đào Ba. Hắn thản nhiên tiếp tục hỏi:

- Đồng chí Phượng Hà, anh nói có công tác hội báo, vậy…

Tần Mục kéo dài âm cuối, tự nhiên là muốn Ngô Phượng Hà tiếp lấy. Nếu sau khi dứt câu mà Ngô Phượng Hà còn không nói gì, vậy Tần Mục phải đề phòng hắn. Loại người có tư tưởng đong đưa này, Tần Mục ném ra cành ô liu còn không tiếp đón, kế tiếp phải gặp Tần Mục tấn công. Ngô Phượng Hà đương nhiên hiểu được đạo lý kia, lập tức tiếp lời nói:

- Tần chủ nhiệm, tôi trở lại phòng nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ tới một chuyện mà tôi cùng Hải Nam hình như đã xem nhẹ.

Tần Mục nhất thời khởi lên hứng thú, nói:

- Anh nói một chút, công tác mà còn băn khoăn nhiệm vụ của tổ chức, rất đáng được khen ngợi thôi.

Lại thêm mảnh mứt táo ném tới, biểu tình Ngô Phượng Hà càng thêm thả lỏng, nhận chân nói:

- Chúng tôi đi phỏng mấy ngành lao động kia, cán bộ lãnh đạo hình như vắng mặt. Lẽ ra là giờ làm việc mà họ đi vắng, cũng có thể có lý do chính đáng. Nhưng tôi nghe được hình như có vị Lưu sở trưởng nào đó có tiệc mừng, lúc ấy không quá để ý, hiện tại nhớ tới cảm thấy có chút không tầm thường.

Lưu sở trưởng? Tần Mục thoáng nheo mắt. Ở các phòng trong tỉnh Ký Bắc nhắc tới các quan chức, tổng cộng có ba vị họ Lưu. Mà quan hệ tới ngành lao động, chỉ có một người, sở trưởng sở lao động Lưu Chân.

Thấy trên mặt Tần Mục hiện lên tia rõ ràng, Ngô Phượng Hà đương nhiên biết mục đích của hắn tới nơi đây đã đạt đến. Vừa lộ ra tin tức cho Tần Mục, được Tần Mục tán thưởng, lại chiếm được Tần Mục hứa hẹn, sau khi về thủ đô luận công mà thưởng, trong lòng liền tràn đầy hưng phấn. Đương nhiên hắn còn chưa có ý tứ xé mở da mặt với Hoàng Đào Ba, trong tay nắm giữ khuyết điểm của Hoàng Đào Ba cũng không đem ra. Trên quan trường nếu không phải phe phái đấu tranh cá chết lưới rách, có thể bớt một địch nhân thì nên làm như thế.

Tần Mục dựa nhẹ ra sau sô pha, Ngô Phượng Hà nhanh chóng đứng lên, cười nói:

- Tần chủ nhiệm, trời đã khuya, ngài sớm nghỉ ngơi một chút, tôi đi trước.

Tần Mục gật gật đầu, nói:

- Nghỉ ngơi thật tốt, chiếu cố đồng chí Đào Ba một chút.

Ngô Phượng Hà rời khỏi phòng, Tần Mục cũng không đứng dậy, mặc cho Ngô Phượng Hà đóng cửa.

Lưu Chân! Tên người này lúc còn ở thủ đô Tần Mục có nghe lão gia tử nhắc tới tại Ký Bắc. Người này xem như là nhân vật truyền kỳ trong tỉnh Ký Bắc này. Hơn mười tuổi lên núi xuống nông thôn, là nhân vật mô phạm được bồi dưỡng từ thế hệ trước, từ địa phương đến trong tỉnh, một đường hát vang tiến mạnh, là cán bộ trẻ tuổi được bồi dưỡng đặc thù trong tỉnh, cũng làm ra vài sự kiện được lòng người, có nhân khí rất cao. Nhưng nghe theo lời giảng của vị cán bộ kia, từ khi Lưu Chân đi vào trong tỉnh có một số việc làm quá mức, không xem ai ra gì hơn nữa còn ngông cuồng, có không ít người đều xem hắn không vừa mắt, nếu không phải hắn là bạn học của mấy đứa con của cán bộ tỉnh ủy, chỉ sợ đã sớm có người động tới hắn.

Lúc ấy lão gia tử không có ý kiến gì về Lưu Chân, khi quay đầu nói chuyện với Tần Mục liền khó hiểu nói, chỉ sợ Lưu Chân làm việc không thực tế, quá mức xem phù hoa bề ngoài, sớm muộn gì cũng bị người nắm bím tóc.

Mà cho dù hắn không có bím tóc cho người nắm, nhưng cũng sẽ có người buộc bím tóc cho hắn.

Lúc ấy Tần Mục biết lão gia tử mượn chuyện của Lưu Chân khuyến cáo mình, vì vậy có lưu tâm. Giờ phút này hắn nghe được Ngô Phượng Hà nhắc tới Lưu sở trưởng, cảm giác đầu tiên chính là chỉ sợ thật sự có liên quan tới người này.

Lần này đến điều tra công trình thủy lợi, Tần Mục thật sự không muốn nảy sinh quá nhiều chi tiết. Cho dù hắn bày ra tư thế cần tra xét ngành lao động tỉnh lị Ký Bắc làm việc không tốt, hắn cũng chỉ muốn đem mục tiêu đặt tại ngành lao động mà thôi, không muốn phát ra tín hiệu gì không tốt đối với Lưu Chân. Hiện tại lực lượng của hắn còn thấp mỏng, luôn mang theo thượng phương bảo kiếm đi ra chưa chắc làm gì được Lưu Chân. Hơn nữa hắn không có chứng cớ va chạm với người kia, Lưu Chân có gốc rễ thật sâu tại tỉnh Ký Bắc, Tần Mục tuyệt đối không chỉ vì một câu của Ngô Phượng Hà hoặc là vì suy đoán chủ quan của mình làm ra chuyện sai lầm.

Tần Mục châm thêm một điếu thuốc, mở cửa sổ. Vào cuối tháng mười gió mùa Ký Bắc đã mang theo chút rét lạnh mùa thu. Tần Mục rít một hơi thuốc, nhìn thành thị sáng đèn bên dưới.

Rạng sáng hôm sau, Vương Hải Nam cùng Ngô Phượng Hà đã dựa theo kế hoạch đi làm phiền ngành lao động. Hoàng Đào Ba đi vào bệnh viện, trong lòng hắn thật sự không vui. Giờ phút này nếu hắn lưu lại khách sạn xem như là trấn thủ hậu phương, nhưng muốn hắn đến bệnh viện, rõ ràng là tách hắn ra khỏi sự kiện lần này.

Tần Mục cũng không đi quản ý nghĩ của hắn, chỉ lấy lý do cần dồi dào tinh lực lo công tác sau đó thì đuổi hắn rời đi. Hiện tại Hoàng Đào Ba còn đang ôm bụng tức giận, khi nào hắn có thể tiêu tan cỗ tức giận kia thì lúc đó Tần Mục mới suy nghĩ cho hắn chút ngon ngọt khác.

Vượt ngoài ý liệu của Cố Ngọc Trữ, Tần Mục không mang theo nàng đến tỉnh ủy mà chạy tới ngã tư đường đông đúc trong tỉnh lị, hưng trí bừng bừng quan sát tình hình chỉ huy giao thông của công an giao thông nơi này. Trước đó hai người đã ăn điểm tâm trong khách sạn, nhưng Tần Mục còn gọi tới hai chén sủi cảo, ý nghĩa bên trong làm Cố Ngọc Trữ nghẹn đầy một bụng nhưng cũng không thể hỏi ra.

Hai người đang ngồi bên bàn chậm rãi ăn, qua hơn mười phút một chiếc xe mang biển số tỉnh ủy từ phía xa chạy tới.

Lúc này vừa khéo đèn đỏ sáng lên, toàn bộ xe cộ đều ngừng lại. Xe việt dã đột nhiên chen qua, từ bên trái đi ngược chiều vọt lên, căn bản không hề quản tới đèn đỏ tồn tại, diễu võ dương oai đi thẳng tới đường đối diện.

Trong mắt Tần Mục hiện lên ánh sáng, Cố Ngọc Trữ khẽ gật đầu, Tần Mục kéo nàng đến xem trò vui mà thôi. Ngay khi xe việt dã vượt đèn đỏ, công an giao thông liền chạy nhanh ra vài bước hướng xe việt dã ra dấu dừng xe.

- Trắng trợn xông qua đèn đỏ, lái xe này thật đúng là lớn mật.

Cố Ngọc Trữ nhìn biển số tỉnh ủy thấp giọng nói:

- Là người nào của tỉnh ủy đây, trước mắt bao người thật sự không hề sợ bị ảnh hưởng.

Tần Mục mỉm cười, Cố Ngọc Trữ là kiểm sát trưởng cấp cao, đương nhiên mẫn cảm đối với hành vi trái pháp luật rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.