Thanh Quan

Chương 967: Chương 967: Lưu Đan trở về. (1)




Nếu Quách Tự Tại bắt đầu suy nghĩ đến thân phận của Tần Mục, ít nhiều cũng đoán được suy nghĩ trong lòng Giang Trung Thiên, lập tức đi ra ngoài, tìm Đinh thôn trưởng, kêu hắn làm hướng đạo, lập tức dẫn bọn họ đến biệt thự tránh mưa, gặp bác sĩ Tiểu Bạch.

Trong bệnh viện quân khu ở kinh thành, Ông Văn Hoa đang nhẹ giọng an ủi Vạn Phương, cố gắng để tâm tình của nàng hòa hoãn. Tần lão gia tử và Hàn lão gia tử đã được đỡ đến phòng săn sóc đặc biệt, tình trạng lo lắng chờ đợi này không thích hợp với những lão nhân có tuổi như bọn họ. Còn Hàn Đại Bình, cứ đi tới đi lui, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cửa phòng giải phẫu, trên mặt hiện lên vẻ nôn nóng vô cùng rõ ràng.

- Đinh!

Thanh âm thanh thúy bất ngờ vang lên, ánh đèn màu đỏ trên tấm biển của phòng phẫu thuật lặng lẽ biến mất. Vạn Phương giống như gắn lò xo, vội vàng bước tới cửa, khẩn trương chờ đợi người từ bên trong bước ra.

Cánh cửa bị đẩy ra, vị bác sĩ quân khu đeo khẩu trang từ trong phòng giải phẫu đi ra. Hắn lau mồ hôi trên trán, bỏ khẩu trang xuống, khẽ cười nói:

- Hàn tướng quân, chúc mừng, mẫu tử bình an, ngài làm ông ngoại rồi.

Sau đó, gật đầu với Vạn Phương.

Thân thể Vạn Phương giống như mất hết khí lực, mềm nhũn ngã xuống, Ông Văn Hoa vội vàng đỡ lấy nàng, dẫn tới nghỉ ngơi trên ghế.

Hàn Đại Bình kích động vỗ vỗ vai bác sĩ, sau đó giơ ngón tay cái về phía hắn, thấp giọng nói:

- Được, mấy ngày qua cậu vất vả rồi, tiểu tử cậu không uổng phí là thủ hạ của lão tử.

Vị bác sĩ cười khổ nói:

- Hàn tướng quân, mặc dù mẫu tử bình an, nhưng tình hình cũng không khả quan. Đứa bé ra đời không đủ tháng, sức khỏe rất yếu, hiện tại đã đưa đến phòng cách ly, mọi người muốn gặp còn phải đợi mấy ngày nữa, chỉ có thể quan sát từ bên ngoài. Nhưng sức khỏe của Hàn thượng tá rất tốt, xem như đã vượt qua.

Hàn Đại Bình ừ một tiếng, hai tay vui mừng không biết để ở đâu. Vị bác sĩ ho khan một tiếng, thấp giọng nói:

- Nhưng Hàn tướng quân, sao cha của đứa nhỏ không tới, cho dù ở bên kia địa cầu, hiện tại cũng nên bay về rồi.

Vừa nghe lời này, sắc mặt Hàn Đại Bình liền trở nên rất khó coi.

Căn phòng trắng, chiếc giường trắng.

Tần Mục còn chưa mở mắt, cảm giác nhức đầu khiến hắn nhíu mày thật chặt.

Môi hắn khẽ rung động, cảm giác cổ họng nóng rát. Toàn thân đau đớn, muốn rên rỉ lên tiếng, nhưng lại không thể xuất lực.

Khi ý thức từ từ trở lại, hắn nhận ra có người đang đứng bên giường hắn. Tần Mục mơ màng mở mắt, nhưng lại cảm thấy mí mắt rất nặng, đầu óc lại mê muội, nhất thời chìm vào giấc ngủ.

Đến khi hắn...tỉnh lại, sắc trời đã tối đen, trong căn phòng tràn đầy ánh sáng điện, TV được mở ra, bên trong đang phát tình hình nạn lụt ở Giang Bắc. Hắn ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng, nhất thời hiểu ra đây là phòng bệnh đặc biệt trong bệnh viện, là gian phòng chuẩn bị cho lãnh đạo cấp cao.

- Tỉnh rồi sao?

Khẩu khí rất hờ hững từ đầu hắn truyền đến. Tần Mục chỉ lo quan sát gian phòng, nhưng không phát giác phía trên đầu mình có một nữ nhân đang đứng.

Hắn cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:

- Trở về lúc nào vậy, anh cũng không đi đón em.

Lưu Đan hiện tại đã thoát khỏi dáng vẻ dở sống dở chết trong huyện thành, cả người tràn đầy phong tình thành thục. Bộ trang phục bó sát trên người, càng tôn lên đường cong tuyệt đẹp của nàng. Tóc nàng được búi gọn phía sau. Nàng nghe Tần Mục hỏi như vậy, khẩu khí chua xót nói:

- Anh còn đòi đón em, vì vị bác sĩ họ Bạch kia mà liều mạng, hôn mê cũng nửa tháng rồi, nếu không phải em giúp ngươi giấu diếm, sợ rằng hiện tại nơi này đã sớm có người ra vào tấp nập rồi.

Tần Mục lại thấy đầu có chút đau đớn, Lưu Đan thấy hắn định đứng lên, vội vàng đè hắn xuống, giận hờn trách nói:

- Anh xem anh đấy, rút cuộc đang nghĩ gì vậy, chỉ nói về xuất thân cả nước cũng không có mấy người có thể so sánh với anh. Còn anh thì sao, trời mưa to chạy đi cứu người. Nếu là cứu cán bộ lãnh đạo cũng không ai nói gì anh, nhưng lại cứu một bác sĩ xinh đẹp, anh định để người khác nghĩ mình thế nào?

Tần Mục cười khổ không dứt, miệng lưỡi của Lưu Đan vẫn lợi hại như thế. Ngay cả trong lời nói cũng tràn đầy trách cứ và ghen tức, nhưng trong lòng Tần Mục vẫn cảm thụ được tình cảm của Lưu Đan.

Đêm hôm đó, hắn thật sự tìm được Bạch Nhược Hàm. Chẳng có điều, lúc ấy Bạch Nhược Hàm đang ôm một cành cây, trôi nổi trên nước, vì trời tối, lại rơi vào chỗ nước trũng, không làm sao lên được. Mưa to gió lớn, sau khi Tần Mục phát hiện liền nhảy xuống cứu nàng, nhưng không biết tại sao ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, cả người như chịu một chấn động mạnh, lúc tỉnh lại đã nằm ở đây rồi.

- Anh hôn mê lâu như vậy sau? Làm sao anh cảm giác giống như nằm mơ vậy.

Tần Mục hiện tại không muốn quan tâm rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, mà là chuyện phía sau đã xử lý như thế nào. Nửa tháng cũng đủ cho Cửu Giang chống chọi với nước lũ rồi.

Lưu Đan đặt tay lên trán Tần Mục. Ánh mắt có mấy phần mỏi mệt , rất hiển nhiên trong khoảng thời gian này ngủ không được ngon giấc. Tần Mục cảm thấy thân thể cũng không phải vô lực, đưa tay nắm lấy tay Lưu Đan, cánh tay khẽ dùng sức, Lưu Đan liền thở nhẹ một tiếng, gục đầu lên ngực Tần Mục.

- Vừa tỉnh đã không thành thật.

Lưu Đan hờn dỗi, tay phải đặt lên mặt Tần Mục, cằm nhẹ nhàng chống lên ngực Tần Mục:

- Anh thật không biết quý tính mạng của mình. Em hỏi anh, nếu lúc đó là một người bình thường, anh có liều mạng như vậy không.

Tần Mục ngượng ngập mỉm cười, nếu không phải Bạch Nhược Hàm, sợ rằng hắn không cao thượng như vậy. Nhưng cũng chưa chắc, phải xem tình huống lúc đó như thế nào, nếu có thể cứu, hắn rất có thể sẽ nhảy xuống. Lúc này hắn không giải thích, mà đưa tay vuốt ve mái tóc Lưu Đan, hỏi:

- Em trở lại lúc nào?

- Anh hôn mê đến ngày thứ ba thì em đến Châu Quảng. Sau khi nghe tin từ chỗ Vân tiểu thư, liền lập tức chạy tới.

Sắc mặt nàng mang theo vẻ chua xót, đồng thời còn mang theo vẻ mừng rỡ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tần Mục, dịu dàng nói:

- Chúc mừng anh, anh đã làm cha rồi.

Những lời này khiến cho Tần Mục nhất thời phát mộng, trong lòng nhẩm tính ngày sinh của ba nữ nhân, hình như chưa đến ngày hạ sinh. Hắn có chút sợ hãi hỏi:

- Em đừng nói giỡn, anh mới tỉnh lại, không chịu được bất kỳ đả kích nào đâu.

Lưu Đan thấy vẻ mặt Tần Mục, trong lòng cũng không đành lòng, cười khúc khích, trấn tĩnh Tần Mục:

- Yên tâm đi, mẫu tử bình an, Tuyết Lăng tỷ đã sinh cho anh một bé trai. Hiện tại hai mẹ con đã về nhà nghỉ ngơi, nhưng tỷ ấy muốn em nói cho anh biết, đứa bé vẫn chưa được đặt tên, còn đợi anh trở về.

Tần Mục ngẩn ngơ, nghe thấy mẫu tử Hàn Tuyết Lăng bình an, khiến cả người hắn như lâng lâng, cho dù đang nằm trên giường bệnh, toàn thân thật giống như đang bay lượn trên mây. Hắn ngơ ngác mỉm cười, vui sướng, miệng như sắp dính vào lỗ tai. Lưu Đan nhìn thấy, tức giận nói:

- Anh đấy, thật đúng là vô cùng cần cù, em cũng muốn sinh em bé, nhưng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.