Thanh Quan

Chương 216: Chương 216: Mẫn ân cừu. (1)​




Ai nghĩ tới hắn vừa dứt lời, Kim Hi Nhi đã vỗ tay nở nụ cười, vươn một chữ “V” về hướng Ngô Cúc, vui vẻ kêu lên:

- Em đã nói chỗ này của hắn có quần áo phụ nữ đúng không, áo tắm này có mùi vị của phụ nữ, nhất định là người khác từng mặc qua.

Trong mắt Ngô Cúc thoáng hiện vẻ thống khổ, ngay sau đó lại kiên định nhìn Tần Mục, khóe môi mỉm cười như biểu lộ quyết tâm, lại phảng phất như tự cổ vũ mình:

- Đó là việc tư của người khác, không nên nói lung tung nha em gái.

Ánh mắt Kim Hi Nhi hiện lên thần thái nghi hoặc, nhìn hai người kỳ quái nói:

- Chẳng lẽ chị không ghen tỵ sao? Hắn làm vậy phải gọi là…ân, gọi là đại củ cải hoa tâm.

Tần Mục vừa nghe, a đầu này thật không biết tế nhị chút nào, sợ nàng còn nói ra lời gì khiến người khó chịu nổi, liền đánh trống lảng sang chuyện khác:

- Cô nhanh thay quần áo, tôi phỏng chừng Kim Tể Chính chủ tịch sắp gọi điện thoại tới đây.

Vừa nghe Tần Mục nói như vậy, khóe môi Kim Hi Nhi trễ xuống, biểu tình thật bị thương:

- Tôi đã biết anh khẳng định sẽ thông báo cho ông nội. Người ta không phải là con nít, không thể cho tôi một ít thời gian tự do sao?

Nói xong đôi mắt tràn ngập thần sắc vượt qua số tuổi, Tần Mục nhìn ra được vô cùng vắng vẻ.

Dù rằng Tần Mục cũng biết có nhiều đại gia tộc bởi vì yêu thương con cháu nên quản thúc rất nghiêm, cũng nhìn thấy ánh mắt vắng vẻ đìu hiu của Kim Hi Nhi, nhưng vì lo lắng cho đại cục, khi người của xí nghiệp Tam Tinh tới cửa lúc rạng sáng, Tần Mục vẫn giao lại Kim Hi Nhi cho bọn họ.

Đây không phải thời gian xử trí theo cảm tính, tuy hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ cùng đồng tình với nàng, nhưng thân phận của nàng thật quá mức trọng yếu, Tần Mục tuyệt đối không thể vì Kim Hi Nhi mềm giọng nhờ vả mà đi bao che nàng, chỉ sợ làm vậy sẽ phạm vài sai lầm nguyên tắc chính trị.

Người phụ trách xí nghiệp Tam Tinh vẫn là Phác khóa trưởng, khi gặp lại Tần Mục tâm tình đã khác hẳn, không ngớt lời tỏ vẻ cảm tạ Tần Mục.

Kim Hi Nhi hung hăng cắn môi, trước lúc ra cửa lạnh băng lưu lại một câu:

- Tần tiên sinh, anh sẽ vì sự bán đứng hôm nay mà trả giá thật nhiều!

Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.

Ngô Cúc ăn mặc chỉnh tề nhìn mọi người đi xa, phát hiện trên mặt Tần Mục mang theo vẻ bất đắc dĩ, an ủi vỗ vỗ sau lưng hắn. Động tác của nàng khiến hắn chợt tức giận, đá mạnh cửa sau đó ôm ngang người nàng, đi thẳng về hướng phòng ngủ. Ngô Cúc hoảng sợ liên tục kêu lên, ý vị cầu xin, nhưng không cách nào ngăn cản Tần Mục, trong phòng ngủ nhất thời vang lên thanh âm rên rỉ uyển chuyển.

Khi đi làm, Lưu bí thư đối với khả năng công tác của Tần Mục đưa ra lời tán dương cao độ, không ngớt lời cảm thán mình không nhìn lầm người. Ngô Cúc là phó chủ tịch huyện được cấp trên phái xuống, mặc dù có chút người biết thân phận của nàng nhưng trên quan trường trong chớp mắt đều có thể thay đổi bất ngờ, sẽ không ai vì nguyên nhân nào mà Ngô Cúc có thể bước lên vị trí phó chủ tịch huyện mà lãng phí đầu óc, chỉ biết trước khi công trình của xí nghiệp Tam Tinh hoàn thành, cô gái hai mươi sáu tuổi này sẽ là một trong những nhân vật có quyền lực lớn nhất huyện Tây Bình.

Nhưng Ngô Cúc xuất hiện đã kích thích một người, chủ tịch huyện Hầu Cửu Châu sắc mặt tối đen, ngay cả buổi tiệc chúc mừng Ngô Cúc nhậm chức cũng viện cớ không tham gia, về đến nhà còn nổi giận khiến lão bà cùng nhi đồng sợ hãi.

Sau cơn giận dữ, sắc mặt Hầu Cửu Châu âm trầm đi vào phòng sách, nguyên bản Tần Mục điều động lên huyện đã làm hắn không yên, trong lòng luôn có khúc mắc lớn. Hiện tại thêm Ngô Cúc phái đến, lúc trước chuyện Hầu Cửu Châu bị Tần Mục đưa tới bệnh viện từ bàn rượu lại hiện lên trước mắt hắn, tuy rằng Hầu phó bí thư luôn căn dặn hắn phải thật ổn định, chuyện nhỏ không nhịn sẽ hư chuyện lớn, nhưng tôn nghiêm của đàn ông không giây phút nào không kích thích hắn, khiến cho hắn cả ngày chỉ suy nghĩ làm sao gây khó dễ cho Tần Mục, khiến Tần Mục phải khó chịu.

Sau buổi tiệc hoan nghênh trong huyện, Ngô Cúc xin cư trú tại cục chiêu thương, bởi vì việc đầu tư của xí nghiệp Tam Tinh còn chưa đưa xuống, làm phó chủ tịch huyện chuyên môn nàng có thật nhiều công tác cùng ý kiến phải tiến hành trao đổi cùng cục trưởng Tần Mục. Lo lắng tới tính đặc thù của công việc, Lưu Công Thành phê duyệt cho cục chiêu thương dọn ra một văn phòng riêng cho Ngô Cúc trong cục chiêu thương. Hành động này lại lần nữa kích thích tới Hầu Cửu Châu, sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, nhìn ai cũng cảm thấy khó chịu, giống như mỗi khi hắn xoay người sẽ bị người khác cười chê sự thất bại của hắn lúc trước.

Ngay buổi tối ngày đầu tiên Ngô Cúc đến cục chiêu thương, Tần Mục lại tổ chức buổi họp mặt trong Phú Quý Môn. Quý Chí Cường vừa đi vào nhìn thấy Ngô Cúc, sắc mặt hiện lên vẻ vô cùng xấu hổ. Khi thức ăn đã bưng lên, Quý Chí Cương bưng chén rượu uống cạn ba chung, ấp úng nói:

- Ngô chủ tịch, ba chén rượu này xem như tôi bồi tội, cô cũng đừng nhớ chuyện trước kia được không?

Trong khoảng thời gian này Quý Chí Cương đã có nhiều lịch lãm, nhìn thấy Ngô Cúc đã thay đổi thân phận trở thành đồng chí lãnh đạo trong huyện, tuy rằng mọi người đều biết nàng chỉ là điều động tạm thời, xong việc sẽ đi, nhưng huyện quan không bằng hiện quản, càng là như vậy nếu Ngô Cúc đem bất kỳ việc gì đều trực tiếp đăng báo lên tỉnh, như vậy mọi người ở đây sẽ sống không yên. Quý Chí Cương bồi tội, thứ nhất là không còn cách nào, thứ hai có Tần Mục yểm trợ, chính hắn nhận sai trước thì dù rằng Ngô Cúc có khó chịu vẫn sẽ không tiện nhắc lại chuyện xưa.

Chuyện giữa Ngô Cúc cùng Quý Chí Cương, Vương Chí không biết rõ, hắn nhìn lướt qua Ngô Cúc, lập tức đứng lên cười nói:

- Mọi người tán gẫu trước, tôi ra ngoài xem. Ông chủ thật sự chậm chạp, không biết đưa thêm vài chai nước trái cây.

Nói xong liền đi ra ngoài.

Sau khi Vương Chí ra ngoài, mọi người còn lại đều biết chuyện từng xảy ra, Ngô Cúc liền cười nói:

- Chuyện quá khứ còn nhắc tới làm gì. Như vậy đi, tửu lượng của tôi không cao, xem như tôi đã phạt anh xong lại mời anh, tôi uống một chung còn anh uống ba chung, sau này không cần nhắc lại nữa, được chứ?

Lòng trả thù của đàn bà quả nhiên là không phải lời đồn, vừa rồi Quý Chí Cương đã uống ba chung, hiện tại Ngô Cúc lại yêu cầu thêm ba chung, vẻ mặt hắn đau khổ nhìn qua Tần Mục. Chỉ thấy Tần Mục cười nhẹ, ánh mắt thẳng tắp nhìn chung rượu trước mặt, không nhìn Ngô Cúc cũng không nhìn hắn, thái độ như vậy khiến cho hắn vừa nhìn thấy liền hiểu được.

Hắn đứng dậy cầm qua hai chung, rót ba chung tràn đầy, cắn chặt răng đứng lên nói:

- Được, Ngô chủ tịch cấp mặt mũi cho tôi, tôi không thể không nhận, cạn chung!

Nói xong vẻ mặt đau khổ cắn chặt răng uống cạn ba chung rượu, lập tức mềm nhũn trên ghế, trong đầu hoàn toàn hiểu được lời cha hắn đã giáo dục hắn, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, làm người không cần quá bừa bãi, cẩn thận ngày sau bị trả báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.