Thanh Quan

Chương 131: Chương 131: Mộng này giống như ly biệt. (1)​




Trong phòng khách quý này có màn che hai tầng, Tần Mục kéo không động cái thứ hai, bỏi vì nó cố định rồi, hắn chỉ có thể lách qua màn cửa mà thôi, cảm nhận gió lạnh trong tỉnh.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Tần Mục cười khổ lắc đầu, tình cảnh lúc trước biết Lưu Đan cũng hiện ra. Không thể ngờ cô gái này vô cùng có hiếu tâm, đối đãi cha mẹ chồng tương lai còn tốt hơn cả con ruột.

Dân chúng hoa hạ vẫn còn nhiều người thuần phác. Tần Mục thầm than một tiếng, trở lại giường mở đài tỉnh xem, bên trong có chiếu phim kiếm hiệp đánh nhau. Tần Mục xem một chút, hắn biết đây là phim Tuyệt Đại Song Kiêu có Lương Triều Vĩ đóng, cũng hứng thú xem.

Nhưng mà phim này tuy kinh điển, nhưng mà Tần Mục đi đường mệt nhọc, đêm qua không nghỉ ngơi tốt, cộng thêm buổi tối uống rượu với mọi người, nằm trên giường không bao lâu đã ngủ.

Thời điểm hắn mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy trong mũi ngửi được hương thơm, cánh tay ngọc hồng như ngó sen đang cuốn lấy cổ của hắn.

Tần Mục uống rượu, cộng thêm ở trạng thái mông lung, ý chí của hắn không cứng cỏi như khi thanh tỉnh. Cánh tay như ngọc kia quấn lấy cổ của hắn, hai bờ môi ướt át ôn nhuận lúc này hôn lên môi của hắn, mang theo kiên định và thần phục, cũng mang theo cảm tình nói không nên lời dính sát vào môi của Tần Mục.

Như sương như khói, hắn giống như hãm vào con đường u tối không lối về, lại giống như đang ở trong chỗ có sương mù phiêu đãng không thấy cảnh vật chung quanh, ngửi được mùi thơm lọt vào mũi khiến áp lực trong lòng của Tần Mục giảm nhiều, hắn cảm giác được trong người nóng rực ham muốn cuộn trào, lúc này hôn trả cánh môi thơm kia.

- YAA.A.A...

Một tiếng kinh hô rất nhỏ, nhưng lại như sấm vang lên bên tai Tần Mục. Đột nhiên hắn mở mắt ra, gương mặt mỹ lệ của Lưu Đan hiện ra trước mắt của hắn.

Nàng đang quấn áo tắm trắng nõn, cánh tay và cổ nõn nà của nàng trong ánh đèn mông lung càng thêm rực rỡ óng ánh, vài giọt nước còn đang treo lên tóc dính trên thái dương. Xuyên thấu qua hơi nước mờ ảo mang theo sắc thái mê huyễn, chiếu rọi gương mặt hơi gầy của Lưu Đan càng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu.

- Cô làm gì thế?

Tần Mục nhìn rõ bộ dáng ướt át kiều diễm của Lưu Đan, cộng thêm hành vi của Lưu Đan hiện tại khiến nội tâm Tần Mục chấn động, buồn ngủ không còn, trừng mắt nhìn Lưu Đan nghiêm khắc nói ra.

- Tần chủ tịch trấn.

Lưu Đan phật thoát chỉnh tóc dài trên thái dương, vài giọt nước trên tóc cũng biến mất, ngược lại vành tai của Lưu Đan đã đỏ bừng lên. Vành tai của Lưu Đan cực đẹp, thoáng mượt mà, lại tương liên như làn da, như hài tử tinh nghịch đang lắc đầu vài cái.

Yết hầu của Tần Mục có chút ngứa, nhanh chóng ngồi dậy, sau đó lấy một bộ quần áo trong cặp ra, xoay người không nhìn Lưu Đan, cầm quần áo ném ra sau lưng, có chút tức giận ra lệnh:

- Mặc nó vào, ra bộ dáng gì nữa, cô cũng biết tôi là chủ tịch trấn sao!

Lưu Đan nhìn thấy bóng lưng của Tần Mục vĩnh viễn không uốn cong, chậm rãi cầm quần áo trên giường lên, đặt lên chóp mũi hít sâu một hơi. Trên quần áo có mùi bông và xà phòng, nói rõ Tần Mục phi thường sạch sẽ, nếu như bộ quần áo này do mình mặc cho Tần Mục, vậy sẽ như thế nào nhỉ?

Lưu Đan ghi nhớ hương vị này trong đầu, sau đó càng ném quần áo qua một bên, đứng lên đi tới sau lưng Tần Mục, nàng dán gương mặt của mình vào lưng Tần Mục, hai tay xuyên qua khuỷu tay của Tần Mục như hòa ôm hắn. Trái tim Tần Mục như nổi tróng, trong khoảng thời gian ngắn Tần Mục cũng mê mang.

- Cho em dựa vào có được hay không? Chỉ một lát.

Gương mặt nhu hòa của Lưu Đan áp vào lưng Tần Mục, có chút cầu khẩn nói ra:

- Em mệt mỏi quá, thật sự quá mệt mỏi, em sợ mình không chèo chống nổi.

Tần Mục không nói gì, một nữ hài tử liên tục trải qua chuyện bốn lão nhân ốm đau, chuyện lớn nhỏ gì trong hai nhà này vẫn do nàng mang, cực khổ trong đó có ai hay?

Giọng của Lưu Đan càng trở nên nhu hòa, giống như ở trạng thái nói mê, nhưng mà tay ôn nhu của nàng vẫn vuốt ve ngực Tần Mục, mang theo quật cường và ỷ lại.

- Thời điểm cha mẹ sinh bệnh, em đã từng thất vọng qua, bất lực qua, cũng có suy nghĩ thắt cổ tự sát.

Lưu Đan cảm thấy lưng của Tần Mục ôn hòa và ấm áp, nàng giống như hải âu đang vật lộn trong bão tố, thời điểm sắp kiệt sức buông xuôi, một cái tổ ấm ôn hòa hiện ra trước mặt, tuy cái tổ này vốn không thuộc về nàng, nhưng mà chỉ cần cho nàng nghỉ ngơi một đêm là cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

Tần Mục ngẩng đầu thở dài một hơi, mặc cho bàn tay nhỏ bé của Lưu Đan bàn ôm ấp, nhưng vẫn ổn định cởi cúc áo của áo Tôn Trung Sơn ra. Tần Mục chậm rãi nói ra:

- Em làm vậy sẽ không hối hận chứ?

Lưu Đan lắc đầu sau lưng Tần Mục, tiếp tục nhu hòa nói ra:

- Em sẽ không hối hận, em chưa từng bao giờ vui vẻ như ngày hôm nay.

Hương khí từ sau lưng cuốn tới, bàn tay nhỏ bé ấm áp của Lưu Đan cởi ảo ngoài của Tần Mục ra, chậm rãi nói:

- Tần Mục, từ đêm hôm đó anh không có làm gì em, em biết rõ anh là người tốt.

Tần Mục không quay đầu lại, cũng không ngăn cản động tác của Lưu Đan, có lẽ trong lòng của hắn cũng có hảo cảm với Lưu Đan. Lưu Đan khác với Bạch Nhược Hàm, Tần Mục hoàn toàn có năng lực khiến nàng không giao thiệp với vòng tròn lẩn quẩn của mình. Đột nhiên hắn cười lên, lắc đầu nói ra:

- Người tốt? Nếu như anh là người tốt thì hiện tại đã đuổi em ra ngoài rồi.

- Không muốn!

Lưu Đan giống như con chim non cả kinh, lại ôm lấy Tần Mục lần nữa, nước mắt óng ánh không ngừng chảy ra, ướt đấm áo sơ mi của Tần Mục, cũng ướt át trái tim Tần Mục.

- Tần Mục, em thề em nhất định bảo thủ bí mật, không nên cự tuyệt em có được không, không muốn.

Giọng của Lưu Đan tràn ngập hoảng sợ.

Tần Mục nhẹ giọng nói:

- Anh hy vọng em làm như vậy, không nên vì số tiền đó.

Thân thể Lưu Đan chấn động, không nói thêm gì nữa, vòng tay của nàng càng ôm chặt hơn. Tay của Tần Mục chậm rãi giơ lên, cầm lấy bàn tay nhỏ ôn nhu của Lưu Đan, lẳng lặng yên nói ra:

- Dùng mấy tờ giấy đổi lất cả đời của em, Tần Mục anh không làm được chuyện như vậy.

- Không muốn, không muốn, không muốn!

Nước mắt của Lưu Đan không ngừng rơi xuống như mưa, lại quật cường ôm Tần Mục không chịu buông tay:

- Không nen cự tuyệt em, không nên cự tuyệt em.

Tần Mục mỉm cười, nhu hòa nói ra:

- Nếu như buổi tối hôm nay em thành người của anh, anh còn muốn lấy tiền của em sao?

Nước mắt của Lưu Đan chảy ra càng nhanh chóng hơn, nàng có chút căn môi dưới, kiên định nói:

- Em sẽ trả cho anh, nhưng mà đêm nay anh phải là của em!

Tần Mục nghe xong nội tâm nóng rực, hắn thăm dò đã hoàn thành, Lưu Đan này chỉ sợ là thích mình. Hắn chậm rãi xoay người, không thể để một nữ nhân thích mình trong lúc mệt mỏi còn phải khóc nhiều như thế, hai tay đặt lên đầu vai mềm mại của Lưu Đan, thở dài một hơi, kéo nàng vào trong ngực của mình, ôn nhu nói:

- Đừng khóc, em cứ khóc lớn đi, nghẹn là không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.