Thanh Quan

Chương 410: Chương 410: Một con đường hoàng kim




Tần Mục cúi đầu lấy ra điếu thuốc, sau đôi mắt kính màu trà lóe ra quang mang trí tuệ. Làm như vậy thật không hợp quy củ, Tần Mục cũng không nói rõ được, nhưng khó xử bên trong thật rõ ràng, khu dự định khai phát rõ ràng là đất đai có thể cày cấy.

Trước giai đoạn cải cách, có nhiều cán bộ chỉ vì truy đuổi lợi nhuận của địa phương mà không chú ý bảo hộ sinh thái ruộng đồng, thẳng tới hai ba mươi năm sau lại phải bắt đầu thay đổi sinh thái đất đai. Diệp Thạch Bình đương nhiên không biết suy nghĩ của Tần Mục, xoay người cười nói:

- Tần chủ tịch, công tác bên ủy ban thật sự là ác liệt.

Tần Mục nở nụ cười, những lời này của Diệp Thạch Bình xem như nã pháo, đưa ra vấn đề khó khăn, hay thật sự muốn ủy quyền cho mình vậy phải xem câu nói kế tiếp của hắn.

Diệp Thạch Bình cũng không nói tiếp, bắt đầu giảng một ít phong thổ của huyện Thanh Thao, hai người thử lẫn nhau, mặc dù không va chạm điểm mấu chốt của đối phương nhưng nói chuyện có co dãn cũng làm bọn họ đều hiểu được, hai người vẫn còn có thể ngồi xuống nói chuyện, không giống như một số địa phương, người đứng đầu cùng người thứ hai khi gặp mặt thậm chí cũng không có nụ cười.

Diệp Thạch Bình lộ ra ý của mình, Tần Mục cũng làm ra thái độ. Chờ sau khi Tần Mục quay về văn phòng chủ tịch huyện, mượn điện thoại gọi cho Cừu Tiểu Bằng, để cho hắn đến cục hồ sơ đem toàn bộ hồ sơ tình huống phân bố sản nghiệp nông sản của huyện lấy một phần cho mình. Cừu Tiểu Bằng là tài xế của chủ tịch huyện, tin tức khi hắn đi qua cục hồ sơ lấy văn kiện khẳng định rất nhanh rơi vào trong tai Diệp Thạch Bình.

Ngay sau đó Tần Mục nhận được điện thoại của vài người trong huyện Lan Trữ, sôi nổi hỏi thăm hắn có phải ăn quắt bên huyện Thanh Thao hay không, nhất là Lưu Đại Hữu, kêu gào sẽ gây sức ép ở giao giới hai huyện, khiến Tần Mục mắng một trận, dặn Lưu Đại Hữu cẩn thận ở yên trong thành phố Đằng Long, có việc thì phải thương lượng với Trương Thúy, bằng không hắn cũng không để ý lộ ra tên của một cô gái nào đó cho Trương tỷ nghe qua.

Lưu Đại Hữu biết Tần Mục nói đùa với hắn, cười ha hả, nói cho Tần Mục nghe một tin tức, khu khai phát Lan Trữ Đằng Long hình như có xu thế đem toàn bộ khu vực đều vạch vào trong thành phố Đằng Long.

Tần Mục cười mắng:

- Lão Lưu, anh là rỗi rảnh không có việc gì đúng không, mau nhanh quản tốt chuyện của anh là được rồi.

Nói xong lại dặn dò hắn vài câu sau đó cúp điện thoại.

Tuy rằng trong điện thoại Tần Mục cũng không đem tin tức mà Lưu Đại Hữu nói ra xem là thật, nhưng vẫn lưu tâm tư, gọi điện thoại qua văn phòng Lý Trung Nguyên.

Lý Trung Nguyên trước chúc mừng Tần Mục, theo sau mời hắn đến huyện Lan Trữ, hai người cười nói một trận, Lý Trung Nguyên mới mang theo ý vị thâm sâu nói:

- Tần chủ tịch, phong cảnh bên huyện Thanh Thao không tệ ah.

Tần Mục mỉm cười, tục ngữ có nói phong quang vô hạn nằm ở núi cao nhưng hiểm trở, Lý Trung Nguyên muốn nhắc nhở chính mình nên cẩn thận. Đối với vị bí thư huyện ủy cho tới nay còn chưa biết thuộc phe phái nào, Tần Mục vẫn có chút hảo cảm, không khỏi cười nói:

- Địa phương này phong cảnh tuyệt đẹp.

Hai người dùng danh ngôn vĩ nhân nói chuyện, Tần Mục cũng nói cho Lý Trung Nguyên, địa phương nơi này phong cảnh tốt, nhưng phong cảnh bên chỗ của anh lại làm người ta buồn bực. Lý Trung Nguyên thở dài một tiếng, cười nói:

- Tần bí thư, có thời gian quay về xem một chút, hạng mục sắp triển khai của Lan Trữ đều có mồ hôi của anh bên trong đâu.

Tần Mục cười đáp ứng, nói có thời gian nhất định sẽ qua. Sau khi cúp điện thoại Tần Mục thở dài một hơi, hai tay ôm cằm lâm vào trầm tư. Lý Trung Nguyên liên tục hai lần mời hắn đến Lan Trữ, nói rõ bên khu khai phát quả thật làm Lý Trung Nguyên vô cùng sốt ruột, đã không còn biện pháp khác nên đành mời Tần Mục giúp đỡ.

Trong lúc nhất thời Tần Mục cảm thấy nước tại Bắc Liêu ngày càng đục, nhẹ nhàng rót trà, đi tới bên cửa sổ nhìn hoa cỏ bên ngoài sân ngẩn người.

Lúc này Cừu Tiểu Bằng mang theo văn kiện đi vào, Tần Mục bắt đầu nghiên cứu nội dung bên trong. Tài liệu này vẫn có chút hoa mỹ bề mặt, Tần Mục lật vài tờ đã cảm thấy trong lòng bực tức, liền đi ra văn phòng mang theo Cừu Tiểu Bằng rời khỏi đại viện.

Hành động này của hắn nhất thời làm không ít người chú ý, vị chủ tịch huyện mới đến không ở trong văn phòng quen thuộc hoàn cảnh công tác, gấp gáp đi ra ngoài làm gì? Rốt cục là người trẻ tuổi, thật sự dễ kích động, không ít người hạ kết luận như thế.

Bí thư chính pháp ủy Thường Phúc Thu cũng nhìn thấy Tần Mục rời đi, khóe môi chậm rãi hiện lên độ cong, ngồi vào sau bàn viết vài chữ.

Tần Mục cũng không phải đi thị sát dân tình, cho dù hắn có sốt ruột thế nào cũng sẽ không làm chuyện không tiêu chuẩn như vậy. Thân làm chủ tịch huyện, lo lắng chính là phương hướng xu thế của hơn trăm vạn người trong huyện, nếu còn giống như lúc ở Miếu Trấn vừa ra cửa liền chạy xuống nông thôn, cũng có chút giống như chuyện bé xé ra to.

Tần Mục để Cừu Tiểu Bằng lái xe đi quanh các con đường lớn trong huyện, đem địa lý đại khái ghi nhớ trong đầu. Cừu Tiểu Bằng cười nói:

- Tần ca, nghe nói nơi này có một con phố hoàng kim, hay là chúng ta đến xem thử?

- Nga? Có nơi như vậy? Ân, nghe tên cũng rất phồn hoa, đi qua.

Tần Mục chợt sáng mắt.

- Nhưng nơi đó không cho phép lái xe, phải đi bộ.

Cừu Tiểu Bằng cho xe rẽ qua.

- Đi bộ nhiều một chút luôn tốt, mãi ngồi một chỗ không lợi cho thân thể.

Tần Mục mỉm cười, nhìn một loạt lầu nhỏ bên đường lâm vào trầm tư.

Huyện Thanh Thao xây dựng khá trung quy trung củ, vâng theo phong cách đại khí. Đường cái gọn gàng chỉnh tề, tuyệt sẽ không sai lầm phương hướng. Cừu Tiểu Bằng cho xe đỗ ở địa phương râm mát, tắt máy chợt nói:

- Tần ca, con phố bên cạnh là đường dành riêng cho người đi bộ.

Tần Mục gật gật đầu, cùng Cừu Tiểu Bằng xuống xe, đi thẳng tới đường dành riêng cho người đi bộ, vừa đi vừa hỏi:

- Tiểu Bằng, tôi muốn khảo nghiệm cậu một chút, đường này đã được kiến tạo mấy năm đây?

Cừu Tiểu Bằng trả lời đã được ba năm, đồng thời còn nói nơi này ngày trước là nhà chòi của dân, sau đó trong huyện thống nhất bố cục quy hoạch, mới xem như được mệnh danh là con phố hoàng kim.

Tần Mục gật gật đầu, Cừu Tiểu Bằng tìm hiểu đúng thật là tỉ mỉ, một khi Tần Mục đi ra khỏi khốn cục hiện tại, nhất định cần đến tỉnh phòng lịch lãm, khi đó hắn đã yên lòng cấp cho Cừu Tiểu Bằng thêm trách nhiệm.

Hai người bước chậm trên con đường dành riêng cho người đi bộ, hai bên là những tòa lầu ba tầng dành riêng buôn bán, Tần Mục vừa đi vừa gật đầu, rốt cục cũng là thành phố điểm tựa được quốc gia chú ý, ngay cả phong cách thị trấn cũng bắt đầu quy hoạch theo xu thế thành phố lớn.

- Biến, biến, cút! Lão nương không dời, các người có thể thế nào?

Đúng lúc này cách đó không xa truyền tới tiếng rống to của một phụ nữ trung niên, theo sát là thanh âm kêu khóc ầm ĩ trời đất:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.