Mặc dù Bạch Nhược Hàm chờ Tần Mục một lúc, nhưng nàng trang điểm thay
quần áo cũng tiêu phí thời gian, trên thực tế đi tới bến xe còn chưa đầy năm phút, nhìn thấy bộ dáng giải thích vội vã của Tần Mục liền cười
nói:
- Thôi được, nể tình anh tìm được xe quá giang, tha thứ cho anh.
Nói xong cất bước đi tới hào phóng chào hỏi với ba người Lưu Đại Hữu.
Hai vợ chồng Lưu Đại Hữu xuống xe, Trương Thúy kéo tay Bạch Nhược Hàm, bộ dáng thật nhiệt tình:
- Muội tử, nhanh lên xe đi, bên trong ấm áp hơn một chút.
Tổng cộng năm người, tuy phía sau có thể chen chúc ba người nhưng cần an bài như thế nào thật khó xử. Phương pháp tốt nhất là Chu Ái Quân ngồi
tay lái phụ, Lưu Đại Hữu lái xe, mọi người ngồi phía sau. Nhưng Chu Ái
Quân làm sao có tư cách ngồi phía trước, cho nên khiến cho Tần Mục cùng
Lưu Đại Hữu rối rắm. Mặt khác làm cho Bạch Nhược Hàm cũng có chút xấu
hổ.
Trương Thúy cười nói:
- Tiểu Tần, thân hình cậu gầy ngồi ở giữa ghế sau đi, muội tử ngồi cạnh
cậu, chen chúc một chút, lão Lưu lái xe không chậm, sẽ nhanh đến thôi.
Tần Mục cười, trực tiếp nhảy lên. Bạch Nhược Hàm cũng không dây dưa,
thoải mái ngồi bên cạnh hắn. Trương Thúy đóng cửa, sau đó ngồi vào vị
trí tay lái phụ, dặn Lưu Đại Hữu:
- Chạy ổn một chút, đừng nóng nảy.
Lưu Đại Hữu đã hơn bốn mươi, lại bị lão bà dặn dò như vậy chỉ cười ha ha, nhảy lên xe, xe Jeep liền chạy nhanh khỏi thành.
Trên đường Trương Thúy không ngừng tìm chuyện vui kể lại, Tần Mục cùng
Lưu Đại Hữu bên cạnh phụ họa, Bạch Nhược Hàm bật cười không ngừng, không khí trên xe thật hòa hợp.
Tới Hà Tử trấn, Trương Thúy xuống xe, liên tục dặn dò Lưu Đại Hữu phải đưa Tần Mục đến tận nơi. Tần Mục liền cười nói:
- Trương tỷ, chị đang đuổi tôi sao, tôi đang định đến nhà chị cọ bữa cơm đây, sao vậy, lại mong tôi đi ngay ah?
Bởi vì Trương Thúy không hiểu rõ quan hệ giữa Bạch Nhược Hàm với Tần
Mục, nhưng khi ngồi trên xe nhìn vào kính chiếu hậu phát hiện mỗi khi
Tần Mục nói chuyện, Bạch Nhược Hàm liền tập trung tinh thần nhìn hắn,
trong lòng có so đo, vội vàng cười nói:
- Tiểu Tần, nghe cậu nói kia, tôi còn không mời cậu được bữa cơm sao?
Tần Mục liền cười, nói:
- Trương tỷ, chị nói như thế làm tôi thật ngượng ngùng, hai tay trống
trơn đến nhà tôi ngại lắm. Như vậy đi, vất vả Lưu đại ca một chuyến, chị cùng chúng tôi đến Tây Sơn thôn, tôi làm chủ được không? Nhưng Trương
tỷ đừng trách tôi không chúc tết cho hai vị trước là tốt rồi.
Trương Thúy vừa nghe lời này liền vui vẻ, mọi người chỉ dừng lại Hà Tử trấn một chút lại tiếp tục đi về Tây Sơn thôn.
Bạch Nhược Hàm chỉ ngồi yên mỉm cười, không nói chen lời nào, điều này
tạo thành một loại ảo giác cho vợ chồng Lưu Đại Hữu, giống như giữa Tần
Mục cùng Bạch Nhược Hàm luôn do hắn nắm quyền chủ động.
- Ôi!
Đột nhiên Bạch Nhược Hàm kinh hãi kêu lên một tiếng, thân hình vừa lệch, thân thể thơm ngào ngạt liền ngã vào trong lòng Tần Mục. Tần Mục chỉ
cảm thấy ôn hương đầy lòng, vội vàng vươn tay đỡ lấy nàng.
- Thật xin lỗi, xe hơn lắc nên ngồi không vững.
Khuôn mặt Bạch Nhược Hàm có chút đỏ lên, vừa giải thích vừa ngồi thẳng dậy.
Thân thể Tần Mục chợt chấn động, hai tay đang vươn ra liền khựng giữa
không trung. Bởi vì Bạch Nhược Hàm sốt ruột ngồi thẳng nên không nhìn
thấy tay mình đang đặt nơi nào, lại không ngờ hoàn toàn đặt lên sinh
mạng của hắn.
- Nha?
Gương mặt Tần Mục chợt đỏ bừng, gương mặt thanh tú mang theo một tầng ráng đỏ, lại làm người có chút kinh diễm.
Có lẽ dùng từ kinh diễm trên người một nam nhân thật không thích hợp,
nhưng bởi vì Bạch Nhược Hàm còn đang xấu hổ đồng thời chợt phát hiện Tần Mục có vẻ khả ái như thế, trong lòng không nghĩ ra lại có chút xúc
động.
- Lão Lưu đáng chết, đã bảo ông lái xe ổn một chút vẫn không nghe, lái chậm một chút ông sẽ chết sao?
Trương Thúy nhìn vào kính chiếu hậu thấy được rõ ràng, hung hăng đập lên người Lưu Đại Hữu để giải thoát ngượng ngùng cho Tần Mục cùng Bạch
Nhược Hàm.
Tần Mục cúi đầu, gương mặt rát bỏng, nhưng lời nói của Trương Thúy rõ
ràng rơi vào trong tai của hắn. Tâm thần hắn vừa động, tuy rằng Lưu Đại
Hữu khí phách hào hùng nhưng lòng dạ có chút hẹp hòi, chung quy không
sánh bằng vợ của hắn. Nếu để cho người phụ nữ này ngồi lên một vị trí
trọng yếu, nhất định sẽ làm được phong sanh thủy khởi, tuyệt đối sẽ
không bị vây trong Cục công thương mà thôi.
Trên xe nhất thời không có tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng xe Jeep xóc nảy trên đường.
Xe đi tới lối vào Tây Sơn thôn, đã sắp đến buổi trưa. Mọi người xuống xe, Lưu Đại Hữu khóa xe nói:
- Tiểu Tần thôn trưởng, cậu chuẩn bị chút đồ ăn ngon nào cho chúng tôi ấm áp dạ dày đây?
Tần Mục mỉm cười đang định nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy từ trên núi
có người chạy xuống, vội vàng nhìn lại, chính là Tề thúc chồng của Tề
đại thẩm.
- Tề thúc!
Tần Mục huy tay kêu lớn.
Tề thúc nhìn thấy Tần Mục vội vàng chạy tới thật nhanh, dọc đường còn vấp té nhưng hoàn toàn không để ý.
Tần Mục cảm thấy thật kỳ quặc, nhanh chóng chạy lên vài bước nghênh đón Tề thúc.
- Tề thúc, làm sao vậy? Gấp gáp như vậy làm gì?
Tần Mục đỡ lấy Tề thúc, liền vội vàng hỏi.
- Tần…Tần bí thư, chuyện xấu…
Lão Tề thở dốc một hơi, vội vàng nói:
- Hà Tinh…từ ngày hôm qua Hà Tinh lên núi đến bây giờ cũng không thấy bóng người!
Vừa nghe lời này, trong đầu Tần Mục oanh một tiếng nổ tung.
Tiểu nha đầu Hà Tinh xinh đẹp kia là người đầu tiên Tần Mục quen biết
khi đi tới Tây Sơn thôn, tính tình hoạt bát lanh lợi lại có vẻ thẹn
thùng lưu lại ấn tượng thật sâu cho hắn. Tuy rằng không đến nỗi khắc cốt như Chu Tiểu Mai, nhưng khi nghe nói tiểu nha đầu mất tích hắn vẫn có
chút khó thể khắc chế được nỗi xúc động của chính mình.
Bình tĩnh! Tần Mục ra sức cảnh cáo chính mình, gân xanh trên trán chậm
rãi tản đi. Hắn xoay người nhìn Lưu Đại Hữu đang đến gần nói:
- Lưu đồn trưởng, Tây Sơn thôn có thôn dân mất tích, tôi cần báo án.
Ngữ khí nói chuyện bình tĩnh dị thường, làm cho Lưu Đại Hữu âm thầm tán thưởng một tiếng.
- Mất tích có đủ hai mươi bốn giờ hay chưa?
Lưu Đại Hữu bày ra bộ dáng làm việc công, dựa theo trình tự bắt đầu thẩm vấn lão Tề.
Tần Mục đẩy lão Tề ra trước mặt Lưu Đại Hữu, tự mình đi sang một bên nhìn mặt đất ngẩn người.
Nghe theo ý tứ của lão Tề, người trong thôn khẳng định đã bắt đầu tìm
kiếm, tìm không gặp mới phái lão Tề đi tới bệnh viện thông tri cho mình, như vậy bài trừ khả năng nàng bị lạc đường trong núi. Tuy nha đầu Hà
Tinh còn nhỏ tuổi nhưng trong lòng biết phân nặng nhẹ, sẽ không chạy tới địa phương vắng vẻ ít người.
Chẳng lẽ là bị người bắt cóc? Trong đầu Tần Mục hiện lên ý niệm này, đem lực chú ý chuyển lên trên người Lý Kim Bưu. Nếu Lý Kim Bưu tức giận
chuyện lần này, lại thêm có lòng muốn chiếm giữ Hà Tinh, có thể là hắn
hay không?
Tần Mục đột nhiên ngẩng đầu chậm rãi nói:
- Lý Kim Bưu, điều tra thêm Lý Kim Bưu!
Lưu Đại Hữu nhất thời hiểu được ý tứ của Tần Mục, nói:
- Lý Kim Bưu ở tại trấn trên, chúng ta trở về.