Tiểu lưu manh nghe bên trong điện thoại vang lên thanh âm, tức giận thở dốc nói:
- Mày cứ giả vờ đi! Chỉ bằng mày còn muốn nhận thức Bưu ca…
Vừa nói tới đây, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm lấy lòng của Đan Bưu:
- Alo, là Tần đại thiếu sao?
Tiểu lưu manh khẽ run rẩy, có khi nào hắn nghe qua Đan Bưu nói chuyện
hòa ái như thế đây? Hắn hoảng sợ nhìn thoáng qua Tần Mục, run rẩy nói:
- Bưu ca, tôi là tiểu Tạp Mao ah…
Vân Băng vừa nghe thanh niên kia tự xưng tiểu Tạp Mao, bật cười, mang
theo ánh mắt nghi hoặc nhìn Tần Mục, càng xem càng có hứng thú. Đi ăn
điểm tâm gặp phải loại chuyện này, Tần Mục vẫn có thể gặp được người
quen, làm Vân Băng càng thêm bội phục.
- Dạ, dạ dạ, Bưu ca, tôi đáng chết, tôi đáng chết.
Vân Băng chỉ thoáng phân thần, đã nghe tiểu Tạp Mao không ngừng nhận sai. Tần Mục mỉm cười cầm điện thoại, trầm giọng nói:
- Đan Bưu, tôi là Tần Mục.
- Ai nha, Tần đại thiếu, ngài xem việc này thật là…tôi lập tức đi qua bưng trà rót nước chịu nhận lỗi.
Đan Bưu luôn miệng nói. Nhân vật giống như hắn, nói đen không đen trắng
không trắng, ở dưới hoàng thành kiếm cơm ăn, tin tức nhất định phải linh thông, công tử gia mỗi nhà có bao nhiêu năng lượng nhất định phải hiểu
thật rõ ràng. Ngày đó Đậu Đức muốn người của hắn đi tập kích Tần Mục,
kết quả người kia trực tiếp kéo ra vài binh sĩ, chờ sau khi người trở
lại, hai mắt đăm đăm diễn cảm ngây ngốc, nhưng trên người không thấy có
vết thương nào, khi đó Đan Bưu đã biết mình chọc phải người không nên
dây vào. Sau đó lại nghe nói Đậu Đức bị sung quân đến vùng núi nghèo khó cắn khoai lang, trong lòng hắn lập tức hoảng sợ, thời khắc luôn chuẩn
bị trốn chạy, chỉ sợ Tần Mục tìm hắn gây phiền toái.
Kết quả chờ được điện thoại của Tần Mục, lại gọi hắn đi làm việc. Lúc ấy sau khi cúp điện thoại, Đan Bưu chạy đến một câu lạc bộ đêm của mình
bảo kê tìm ba cô gái, một hơi phát tiết cả đêm, vừa bị nín hỏng vừa hưng phấn phá hủy. Tần Mục là ai, trong vòng luẩn quẩn công tử ca không
ngừng đàm luận về hắn. Trong thể chế, hơn nữa còn có danh xưng đệ nhất
thiếu Trương Tử Bình lại có tình hữu nghị không cạn với hắn, đây là cái
đùi lớn đến bao nhiêu, chỉ cần ôm chặt đùi, ngày sau không cần phải cho
ai mặt mũi.
Ngày lành còn chưa qua được bao lâu, vào sáng sớm Đan Bưu thức giấc học
theo thân sĩ trong ti vi uống sữa ăn trứng tươi, một cuộc điện thoại gọi điến khiến hắn thiếu chút nữa tè ra quần, ngay cả tâm tư muốn thống
chết tiểu Tạp Mao cũng dâng lên. Có thể tùy tiện đắc tội Tần đại thiếu
sao? Cho dù là mười Đan Bưu ở trước mặt Tần Mục cũng chỉ là một lời nói
mà thôi, đem quân đội kéo ra cũng đủ xong đời. Đương nhiên, chỉ là do
hắn nghĩ như vậy, Tần Mục cho dù đồng ý cũng không dám trắng trợn kéo
quân đội đi ra, đó chẳng khác gì tạo phản đi?
Đan Bưu cúp điện thoại, chạy ra xe, sau khi nổ máy cảm thấy chỗ nào
không đúng, nhảy xuống xe lấy một cục gạch lại nhanh như chớp chạy tới
chỗ quán điểm tâm.
Tần Mục an ủi ông chủ quán, nói sẽ không có việc gì, nhưng sau này kinh
doanh nên quy tắc một chút, chú ý vệ sinh là được. Ông chủ quán lúc này
đầu óc tương hồ, không nói nổi một câu.
- Chi!
Một chiếc xe thắng rít lại, vài người nhìn thấy một người cao lớn thô
kệch mang theo cục gạch từ trên xe nhảy xuống. Tần Mục chưa từng gặp Đan Bưu, còn chưa nói gì, mấy tiểu lưu manh đã giãy dụa muốn đứng dậy, nhìn Đan Bưu kêu lên:
- Bưu ca!
Tiểu Tạp Mao gọi lớn nhất, vốn hắn đã bị quở mắng trong điện thoại, chờ
Đan Bưu đến sẽ nghe mắng tiếp, nhưng không nghĩ tới Đan Bưu lại có bộ
dáng như tìm người liều mạng, ngay cả cục gạch cũng mang theo, trong
lòng nhất thời sinh ra cảm kích, Bưu ca thật sự là có nghĩa khí, mặc dù
biết Tần Mục lực lượng lớn nhưng vì các huynh đệ thật sự lại bất cứ giá
nào…
Tiểu Tạp Mao đang cảm kích Đan Bưu trượng nghĩa, một cục gạch đã đập lên đầu hắn. Tiểu tử kia vẫn còn kinh ngạc hỏi vì sao, sau đó đã bị Đan Bưu đổ ập xuống đập cho mặt mũi bầm dập, không ngừng kêu la nằm xuống đất.
- Nhanh chóng khiêng đi cho lão tử!
Đan Bưu trút giận một trận, dùng sức đạp tiểu Tạp Mao vài cái, sau đó ra lệnh. Mọi người thấy Đan Bưu thật sự nổi giận, không dám phóng rắm, vội vàng khiêng tiểu Tạp Mao đã hôn mê bỏ chạy.
Đan Bưu phun bãi nước bọt, lúc này mới thay đổi diễn cảm, vẻ mặt cười
nịnh đi tới chỗ Tần Mục, lấy ra gói thuốc lá Hồng Tháp Sơn mười đồng
tiền, đưa Tần Mục, thật cẩn thận nói:
- Tần đại thiếu, hút một điếu?
Vừa rồi khi Đan Bưu động thủ, Tần Mục ngồi yên mà nhìn. Vân Băng có chút không đành lòng, thấp giọng gọi Tần Mục khuyên can. Tần Mục cười nói
với nàng, Đan Bưu chỉ là tỏ thái độ, không thể ngăn cản, trừ phi Tần Mục muốn trở mặt với Đan Bưu. Thân tại thủ đô, Tần Mục cảm giác lực lượng
của mình không đủ, vô luận là trên quan trường hay trên hắc đạo, nhiều
một người bạn không có chỗ xấu.
Đan Bưu vừa mời thuốc lá, Vân Băng liền lộ ra biểu tình mất kiên nhẫn.
Hiện tại thân phận Tần Mục là gì, trong ngày thường đều hút Trung Hoa,
một điếu Hồng Tháp sơn đã đủ nhìn trong mắt? Nhưng vượt ngoài ý liệu của Vân Băng, Tần Mục chẳng những cầm điếu thuốc, còn để Đan Bưu châm lửa
rít một hơi. Đối với việc nắm chắc mấu chốt sự tình, Vân Băng thông
minh, nhưng nắm chắc quan hệ nhân mạch, Vân Băng không bằng hắn, nếu
không nàng cũng không làm một đại lão bản chỉ ẩn thân sau màn.
Thấy Tần Mục nhận thuốc lá, trong mắt Đan Bưu hiện lên tia cảm tạ. Tần
Mục làm như vậy hiển nhiên là không có ý tính toán, điểm này Đan Bưu
hiểu thật rõ, nhưng hôm nay hắn không phải cố ý lấy Hồng Tháp Sơn, chỉ
là sự tình quá đột ngột, hắn không kịp chuẩn bị thuốc lá tốt hơn, chỉ
phải đưa loại thuốc mình thường hút mỗi ngày, sau đó lòng như lửa đốt
vội vàng chạy tới.
- Ngồi đi.
Tần Mục chỉ chỉ bên cạnh, quay đầu nói với ông chủ quán:
- Ba chén đậu hũ.
Ông chủ choáng váng, máy móc bưng ra ba chén đậu hũ.
Tần Mục rít một hơi thuốc, híp mắt cười nói:
- Bưu tử, nghe lão thập nói tiểu tử cậu hỗn không sai, sao lại khó coi như vậy, thuốc lá mười đồng mà cũng hút?
Đan Bưu không nói lời nào, chỉ đành cười, hắn cũng vì sợ bị Tần Mục bão
nổi, nói thật là mình không có thời gian mua thuốc lá tốt hơn đi?
Tần Mục thấy hắn không nói lời nào, cũng không hỏi thêm, trầm ngâm một chút nói:
- Mấy ngày trước anh làm chuyện kia, rất tốt, tôi thật hài lòng. Vốn dự
tính vài ngày nữa cho anh làm một cuộc mua bán, nhưng việc hôm nay…
Hắn nhìn thoáng qua Vân Băng, bí hiểm cười nói:
- Nói một chút đi, giải quyết như thế nào?
Trong lòng Đan Bưu khẽ run rẩy, ý tứ những lời này của Tần Mục là không
có ý định bỏ qua chuyện hôm nay, nhất thời không biết nên làm sao mới
tốt, hắn có thân phận thế nào dù là Đậu Đức cũng biết, càng khỏi nói là
Tần Mục. Môi hắn run run, trên trán tuôn đầy mồ hôi lạnh.