Thanh Quan

Chương 579: Chương 579: Nghỉ ngơi nửa hiệp.




Đầu của hắn nhanh chóng chuyển động, Hàn lão gia tử, Hàn Băng, anh em Quản gia, Tần Mục, Thanh Thao, Tư Lạc Ngõa, ngoại ô thành phố, chỗ chiêu đãi, tập đoàn Tam Tinh những chuyện này liên hệ lại làm Vạn Hữu Niên nhanh chóng liên kết lại, tràng cảnh Tần Mục ở sân bay bày ra trước mặt Vạn Hữu Niên.

Hàn lão gia tử và Tần Mục, đột nhiên Vạn Hữu Niên cảm thấy toàn thân lạnh buốt, nhớ lại hắn từng xem qua lý lịch bề ngoài của Tần Mục, vợ hắn hình như họ Hàn, nghe nói đang sinh bệnh nặng cần nghỉ ngơi

Vạn Hữu Niên sâu hít sâu một hơi, không dấu vết gật đầu, nói:

- Bí thư huyện ủy cũng không phải ôm đồm mọi chuyện, phải hiểu được vận dụng năng lực của cấp dưới, năng lực của Điền chủ tịch huyện vẫn có, điểm này không thể nghi ngờ, trước mắt Tần bí thư nên đàm phán trước đã, phương diện khác không cần bỏ tinh lực vào đâu, tạm thời ở trong thành phố đi.

Khóe miệng Tần Mục cong lên, mang hương vị mưng rỡ nói với Vạn Hữu Niên:

- Cảm ơn Vạn bí thư quan tâm, thân thể vợ tôi đã chuyển biến tốt, ngày hôm qua trong nhà có đón mấy thân nhân đang chiếu cố giúp, chuyện công tác không thể qua loa.

Thân thể Vạn Hữu Niên chấn động, chậm rãi cúi đầu xuống, hắn nói nói gió đã nghe được Tần Mục trả lời, vợ của hắn chính là cháu gái của Hàn lão gia tử, lại còn rất được Hàn lão gia tử cưng chiều, nếu không Hàn lão gia tử cũng không xa xôi bay tới đây.

Tần Mục nói lời này triệt để trấn an Vạn Hữu Niên, Tư Lạc Ngõa bên kia có làm ầm ĩ thì Tần Mục cũng đỡ được, Hàn lão gia tử sẽ không hỏi gì thành phố Đằng Long, chuyện này khiến nội tâm của Vạn Hữu Niên cảm thán, bí thư Thanh Thao tiền nhiệm Diệp Thạch Bình hắn cũng đạt được mấy tin tức, người nọ ở kinh thành cũng có rễ rất sâu, hôm nay đổi Tần Mục vẫn có bối cảnh lớn, Vạn Hữu Niên rất đau đầu, cái này thành phố Đằng Long rốt cuộc là như thế nào, tại sao mấy đại lão ở kinh thành mang tiểu bối xuống huyện Thanh Thao thành phố Đằng Long làm đá thử vàng?

Vạn Hữu Niên cảm thấy mình mệt mỏi, như có điều suy nghĩ nói ra:

- Đằng Long đang thời buổi rối loạn.

Tô Ký Bắc cùng Niếp Vinh Bình không nghe hiểu lời cảm thán của Vạn Hữu Niên, vừa rồi Vạn Hữu Niên cùng Tần Mục bàn luận về Hàn Tuyết Lăng thì hai người cảm thấy đột ngột, hôm nay Vạn Hữu Niên lại cảm thán khó hiểu như vậy, nước trong đó hình như quá sâu.

Tần Mục chà tay, cười nói:

- Thành phố Đằng Long có Trọng Công là trọng điểm của thành phố, làm ra thành tích thượng đẳng cho cả nước, có nhiều việc nói rõ thị ủy có năng lực lớn, nếu đã hình thành tình thế không thay đổi, tại sao còn xuất hiện nhiều chuyện như vậy.

Vạn Hữu Niên nghe ra Tần Mục có ý gì, không ngờ thành phố Đằng Long phát triển đã tốt vì sao một con cháu gia tộc lớn lại chay tới đây rèn luyện? Hắn có chút tự giễu cười lên, liền ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói ra:

- Tần bí thư, xí nghiệp Hoa Khang nhúng tay vào, anh có ý định thế nào?

Tần Mục vừa rồi mờ mịt nói cho Vạn Hữu Niên nghe anh em Quản gia đó là thân thích của Hàn gia, lần này bọn họ ngang ngược nhúng tay là nói rõ muốn làm Tần Mục mất mặt trước Hàn lão gia tử, Vạn Hữu Niên đã nghe ra, lúc này cũng triệt để buông tay chuyện đàm phán, vì tiền đồ của mình, Vạn Hữu Niên vẫn hỏi ý kiến một câu, hy vọng đạt được câu trả lời chuẩn xác của Tần Mục.

Tần Mục trầm ngâm một chút, nói ra:

- Xí nghiệp Hoa Khang là một xí nghiệp có năng lực cạnh tranh mạnh trong cả nước, tôi đã điều tra qua, xí nghiệp nhà nước Tư Lạc Ngõa thay đổi chế độ chính là đánh phá tù giam, hấp thu chế độ quản lý và tư duy của quốc tế, cũng gần như có con đường tiêu thụ hoàn mỹ trước mặt chúng ta, tập đoàn Tam Tinh ở phương diện này có ưu thế quá lớn, xí nghiệp Hoa Khang còn chưa đủ lực.

Vạn Hữu Niên gật gật đầu, Tần Mục đang nói rõ muốn cho xí nghiệp Hoa Khang rơi đài, hơn nữa hai người kia từng thương thảo kế hoạch, xác thực không có cân nhắc Hoa Khang vào, Vạn Hữu Niên liếc mắt nhìn Tô Ký Bắc cùng Niếp Vinh Bình, hai người lập tức hiểu ý, liền đứng dậy nói rõ với Vạn Hữu Niên còn có một ít chuyện cần xử lý, sau đó ra khỏi phòng.

Hai người rời đi, Vạn Hữu Niên bảo Tần Mục ngồi vào trên ghế sa ***, hắn kéo ngăn kéo lấy thuốc lá ra, đưa cho Tần Mục một điếu, Tần Mục hai tay tiếp nhận, lấy bật lửa ra châm cho Vạn Hữu Niên.

Vạn Hữu Niên sâu hít sâu một cái, có chút cảm khái nói ra:

- Già rồi, bệnh tật nhiều năm, cảm giác, cảm thấy đầu không đủ dùng, thân thể hơi trúng gió đã đau đớn.

Vạn Hữu Niên cảm khái, đây là nói cho Tần Mục thích giày vò thế nào thì giày vò đi, nhưng mà đừng có mang tiền đồ của ta ra làm đồ chơi, nếu phát hiện Tần Mục huyên náo quá lớn, ảnh hưởng đến Vạn Hữu Niên, hắn liều mạng gánh hậu quả cũng phải cầm quy củ quan trường ra trị Tần Mục, Vạn Hữu Niên tra Tần Mục tuyệt đối danh chính ngôn thuận.

Tần Mục cũng hút thuốc của Vạn Hữu Niên, chậm rãi nhả khói ra, âm thanh khàn khàn nói ra:

- Tập đoàn Tam Tinh đầu tư bỏ vốn thành công, quyền quyết sách nằm trong tay thị ủy, mượn nhờ năng lực của Tam Tinh hoàn thiện Tư Lạc Ngõa.

Đây là lần đầu tiên Tần Mục nói mục đích cuối cùng cho Vạn Hữu Niên nghe, nhắm trúng Vạn Hữu Niên chấn động, Tam Tinh không phải quả hồng mềm, không phải thành phố nói làm gì thì sẽ làm theo, nếu như không có mười phần lợi nhuận thì bọn họ có thể bứt ra ngoài tìm kiếm công ty ở thành phố khác, khi đó địa phương có làm gì cũng không thể.

Vạn Hữu Niên Ân một tiếng, chậm rãi nói:

- Khó ah, tài đại khí thô.

Tần Mục lắc đầu, nói ra:

- Cho dù Tam Tinh có oán khí, chuyện này cũng sẽ thành công, Vạn bí thư, ngài biết rõ tôi còn ở cơ sở của Tây Túc hai năm, đã từng tiếp xúc qua với Tam Tinh rồi.

Nói xong hắn mang chuyện đàm phán với Tam Tinh lúc đó nói ra rõ ràng, đương nhiên che đậy đoạn Ngô Cúc đi.

Vạn Hữu Niên càng nghe trong nội tâm càng có nắm chắc, sau khi nghe Tần Mục nói xong, Vạn Hữu Niên cũng hiểu ra, cười nói:

- Thì ra là như vậy, bây giờ Tam Tinh không cần lợi nhuận bao nhiêu, mà là muốn đánh nhãn hiệu của mình vào trong nước, làm cho tên tuổi của Tam Tinh được người dân biết tới.

Tần Mục cũng cười rộ lên, có chút nịnh nọt nói ra:

- Vạn bí thư, đây chính là ngài nói, tôi không hiểu.

- Ha ha ha ha...

Vạn Hữu Niên rốt cục cũng hiểu chuyện sau đó, tảng đá trong lòng rơi xuống, cười nói:

- Chúng ta nịnh bợ người ta đầu tư, hy vọng người ta nhanh chóng kiếm tiền lời, đem kỹ thuật đưa cho mình, nhưng không nghĩ tới kỳ thật bọn họ là con hổ giấy, trong nội tâm cũng gấp như con khỉ cong đít lên, không nỡ buông khối thịt mỡ của chúng ta ra.

Nhưng lời này Tần Mục dùng lời lẽ dẫn đạo cho Vạn Hữu Niên nói ra, thoạt nhìn rất giống Vạn Hữu Niên nhìn thấu, là chủ ý của Vạn Hữu Niên, Tần Mục hoàn toàn không có ý kể công, mà là giả như suy nghĩ sâu xa, do dự nói ra:

- Vạn bí thư, lý thuyết còn cần thực tiễn kiểm tra, tôi thấy chúng ta không nên kết luận quá sớm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.