- Không muốn...
Bạch Nhược Hàm chỉ vô lực phản kháng một tiếng, đôi môi như cánh hoa nở rộ của nàng bị Tần Mục dán chặt. Bạch Nhược Hàm tượng trưng duỗi nắm tay nhỏ nhắn đánh vào lưng Tần Mục vài cái, nhưng mà khí lực càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nhất hai tay ôm lấy lưng của Tần Mục, triệt để phóng túng bản thân mình.
Tần Mục mút lấy mút để hương hoa tươi mát trong miệng nàng, hương khí trên người Bạch Nhược Hàm xông vào trong mũi của hắn, ngược lại giống như hoa thơm nơi sơn dã, u tĩnh mà thư thái kích thích giác quan của Tần Mục. Đôi môi mảnh mai mang theo hương thơm mềm mại khiến Tần Mục say mê trong đó, hắn không cam lòng ở bên ngoài, đầu lưỡi của hắn đụng nhẹ vào hàm răng cắn chặt của Bạch Nhược Hàm, dùng nó vượt qua chống cự cuối cùng của Bạch Nhược Hàm.
Một tiếng nức nở như có như không, Bạch Nhược Hàm ưm một tiếng, rốt cuộc không ngăn cản thế công của Tần Mục, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, phòng tuyến xuất hiện lỗ thủng, hàm răng trắng ngà của nàng mở ra khe hở nhỏ, đầu lưỡi của Tần Mục cũng cảm nhận được Bạch Nhược Hàm không hề rụt rè kiên trì, thoáng khiêu khích một chút, cổ họng của Bạch Nhược Hàm rên một tiếng thoải mái, trong miệng trốn tránh cái lưỡi của Tần Mục, đầu lưỡi của nàng né qua, giống như con thỏ nhỏ đang bỏ trốn.
Tay của Tần Mục ôn nhu vuốt ve sau lưng Bạch Nhược Hàm. Bạch Nhược Hàm chỉ mặc áo sơ mơ kẽ hoa mà thôi, cánh tay của Tần Mục hơi chạm vào dây áo ngực của nàng, trong lòng của Tần Mục có nhiệt độ tăng lên chậm rãi, làm cho hắn đầu lưỡi của nàng càng bá đạo xâm lấn đầu lưỡi của Bạch Nhược Hàm, muốn triệt để khiến Bạch Nhược Hàm triệt để tước vũ khí đầu hàng.
- Không muốn...
Bàn tay nhỏ của Bạch Nhược Hàm dùng sức đẩy lồng ngực của Tần Mục ra. Biểu hiện của Tần Mục khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi, bờ môi của nàng hơi động một chút, hàm răng cắn vào bờ môi bị thương của Tần Mục.
Tần Mục chỉ cảm thấy bờ môi truyền tới cảm giác đau đớn, đầu của hắn mát lạnh, thần chí hắn còn bị giật mình, bờ môi của hắn rời khỏi đôi môi mềm mại của Bạch Nhược Hàm. Cúi đầu nhìn qua Bạch Nhược Hàm đang ngồi trên ghế sa ***, mặt mũi tràn đầy ngượng ngùng đỏ ửng, thân thể Tần Mục đặt lên người của Bạch Nhược Hàm, tư thế rất bất nhã.
- Vẫn chưa chịu dậy.
Bạch Nhược Hàm thấy Tần Mục ngẩn người, lại xô đẩy Tần Mục ra. Tần Mục mờ mịt ngồi trên ghế sa ***, móc một điếu thuốc ra, hắn rít một hơi, hắn chỉ có thể nén bực bội trong người, lại cảm giác bờ môi nóng rát đau nhức, khói thuốc vào trong miệng, đầu lọc của thuốc lá mang theo chút màu đỏ.
Bạch Nhược Hàm nằm trên ghế sa ***, nhìn lên trấn nhà thở dốc, nghe được tiếng kêu đau của Tần Mục, sau đó ngồi dậy cũng thấy màu đỏ trên đầu lọc thuốc lá, thổi phù một tiếng rồi cười, oán hận nói ra:
- Ai bảo anh chơi xấu!
Nói xong ngồi bên cạnh Tần Mục, từ trong túi cấp cứu lấy ra một ít nước thuốc sát trùng, bôi lên bờ môi của Tần Mục. Nghĩ đến một màn vừa rồi tâm thần mê say trong đó, Bạch Nhược Hàm ra tay cũng nặng nhẹ không đều, Tần Mục nhe răng trợn mắt, Bạch Nhược Hàm ngượng ngùng cười lên.
- Khục khục.
Thời điểm trong thư phòng Bạch Quang Lượng truyền ra tiếng ho khan, Tần Mục cùng Bạch Nhược Hàm như con nai nhỏ chấn kinh tách ra, nhìn nhau bật cười.
Không bao lâu Bạch Nhược Hàm thu thập túi cấp cứu xong, nhìn Tần Mục nói ra:
- Đi ra ngoài đi một chút nhé?
Tần Mục đâu có tâm tư, chính mình vừa rồi đường đột cũng có chút thất thố, hiện tại nếu đi ra ngoài một chút, Bạch Nhược Hàm lại thổ lộ với hắn, hắn rốt cuộc nên cự tuyệt hay tiếp nhận đây?
- Hôm nào đi, đã khuya rồi.
Tần Mục lắc đầu, đứng lên gõ cửa thư phòng, lại đi vào thư phòng nói vài câu với Bạch Quang Lượng và rời khỏi.
Bạch Nhược Hàm sau khi đi vào phòng ngủ của mình, oán hận dậm chân mắng:
- Ăn xong bỏ chạy, Tần Mục, lần này tôi muốn anh chắc rồi!
Nhưng mà đêm nay Bạch Nhược Hàm thật sự mất ngủ, trong đầu đầy hình ảnh tươi cười và bóng lưng to lớn của Tần Mục mà thôi.
Sau khi Tần Mục rời đi, tùy tiện tìm khách sạn trong huyện thành ở lại. Ngày mai còn có hội nghị cần họp, cho nên lựa chọn nơi cách cơ quan chính phủ huyện không xa. Khách sạn không lớn nhưng bố trí vô cùng sạch sẽ, Tần Mục gật gật đầu, sau đó tới quầy giao tiền.
Thời điểm này ngoài cửa có người dẫn theo bao lớn đi tới, cô gái thu ngân đưa biên lai cho Tần Mục xong lại kêu lên:
- Đan tỷ, lại nhập hàng à?
Tần Mục quay đầu nhìn lại, ngoài ý muốn phát hiện đây chính là Lưu Đan sáng nay đụng vào bờ môi của mình, cười rộ lên, nói ra:
- Lưu lão bản, lại gặp mặt.
Lưu Đan ngẩng đầu thấy là Tần Mục, vội vàng thả đồ vật trong tay xuống, nhỏ giọng kêu một tiếng Tần chủ tịch trấn. Tần Mục khoát khoát tay, cầm biên lai cùng và chìa khóa đi vào gian phòng của mình. Hắn không thể nói nhiều với Lưu Đan được, nơi này không chừng có người nhìn thấy lại đi truyền ra ngoài.
Tiểu nha đầu sau lưng mang đồ vật giúp Lưu Đan, Tần Mục nghe được tiểu nha đầu kia giống như đang nghe ngóng mình, liền cười khổ một tiếng, tâm của nữ nhân quá bát quái, quả thực đây chính là bẩm sinh.
Tần Mục đẩy cửa ra, căn phòng nhỏ có TV, làm cho hắn có chút ngoài ý muốn. Múc nước rửa mặt một chút, hắn liền cỏi áo ngoài ra, nằm ở trên giường mở TV lên, nhìn chằm chằm vào tiết mục trên đó.
- Bang bang!
Trong đêm khuya lại có tiếng đập cửa. Tần Mục kích linh, lúc này nhớ tới Lưu Đan vừa gặp bên dưới, liền cất giọng nói:
- Ngủ rồi, không nên gõ!
Tiếng đập cửa đình chỉ, qua trong chốc lát lại nhẹ nhàng gõ vang.
Tần Mục vốn bị Bạch Nhược Hàm trêu chọc nóng tính mười phần, trong lòng đang phiền muộn đấy, bên ngoài không thuận theo không buông tha làm hắn tìm được đối tượng phát tiết, mặc xong quần áo đi tới cửa. Cửa không có mắt mèo, Tần Mục rống lớn ra ngoài cửa:
- Đã ngủ, không có nghe sao?
Cuối cùng bên ngoài không còn gõ nữa, Tần Mục ẩn ẩn nghe được có người rời khỏi.
Một hồi ầm ĩ như thê, Tần Mục vốn đang buồn ngủ cũng không còn sót lại chút gì, hắn châm thuốc, đứng ở cửa sổ nhìn qua bầu trời đêm tối đen bên ngoài, một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau Tần Mục rời khỏi khách sạn thì vừa gặp Lưu Đan rời khỏi, Tần Mục thuận tay giúp Lưu Đan mang đồ lên xe, trước khi đi Lưu Đan dường như có gì đó muốn nói với Tần Mục, nhưng mà bờ môi động vài cái, lại nhịn xuống chưa nói, ngồi xe xích lô đi.
Tần Mục đi tới chính phủ huyện thì vừa lúc nhân viên cũng đi công làm, Tần Mục hôm nay phong sinh thủy khởi, ngược lại là có chút người gật đầu chào hỏi, Tần Mục mỉm cười đáp lại.
Đợi đến lúc tất cả thành viên các trấn tới đã là tám giờ ba mươi. Bạch Quang Lượng nói vội vàng, cũng không bảo Tần Mục khi nào bắt đầu, Tần Mục ngây ngốc chờ ở cửa hội nghị nửa giờ.
Quách Tự Tại, Kim Tiểu Lượng cùng Tần Mục thân mật nói vài lời. Tần Mục hiện tại cũng không phải là bí thư chi bộ thôn nho nhỏ, chức vị của hắn đồng cấp với Quách Tự Tại, so với Kim Tiểu Lượng thì thấp hơn nửa cấp, nhưng cũng ngang hàng luận giao.