Thanh Quan

Chương 257: Chương 257: Ngôn ngữ quan trường. (2)​




Nói xong nhìn qua giống như thật tùy ý đóng cửa lại.

Tần Mục ngẩng đầu, đưa tay ý bảo Nghiêm Khoan ngồi xuống. Nghiêm Khoan gật gật đầu đi tới trước bàn làm việc, nhìn thấy trước mặt có chén trà đậy nắp, thân hình nhất thời ngừng lại. Tần Mục hiện lên tia cười bí hiểm, hai tay đặt lên tập văn kiện, nói:

- Lão Nghiêm ah, thời tiết lạnh, công tác cơ sở không dễ làm đi?

Trên mặt Nghiêm Khoan lập tức lộ ra dáng tươi cười miễn cưỡng, chậm rãi ngồi xuống ghế, trong miệng liên tục nói:

- Công tác thôi, công tác thôi.

Tần Mục gật đầu, nói:

- Phải ah, công tác thôi.

Sau đó chỉ vào chén trà nói:

- Nghiêm chủ tịch, uống trà.

Uống trà, chỉ là hai chữ thật bình thường. Nhưng chén trà đậy nắp này là một thái độ của Tần Mục. Nghiêm Khoan đến tuyệt đối không chỉ đơn giản hội báo chuyện sửa chữa trường tiểu học như vậy, nếu không chỉ cần do trong hương đưa ra lời mời, mời phó bí thư huyện ủy chủ quản giáo dục đến trong hương chỉ đạo công tác, mà Tần Mục từ sau sự kiện người phụ nữ trung niên quỳ xuống kêu oan kia, trong lòng đã tồn tại nghi hoặc, mấy ngày này cũng đã tìm hiểu được một ít tin tức.

Sự tình kêu oan đã qua hơn hai tháng, ánh mắt khắp nơi cũng đã dần dần phai nhạt. Tuy rằng lúc ấy Tần Mục giả vờ xem người phụ nữ kia là kẻ bị bệnh tâm thần, nhưng thái độ vẫn là thái độ, có một số việc vẫn cần phải điều tra.

Cái chén này, thật giống như Vân Hải hương, mà cái nắp chén trà, lại không cần nói cũng biết. Có thể mở nắp nhấm nháp lại nước trà thơm bên trong hay không, quyền quyết định đã được Tần Mục đặt tới trước mặt Nghiêm Khoan.

Ánh mắt Nghiêm Khoan có chút mơ hồ, trà trộn quan trường hơn hai mươi năm, hơn bốn mươi tuổi hắn vẫn chưa từng gặp phải một thanh niên có thủ đoạn cứng rắn lại im lặng súc tích không bộc phát như người trước mặt, lúc này hắn mới cảm nhận được cấp trên nhâm mệnh Tần Mục đến huyện Lan Trữ tuyệt đối không phải là chỉ đơn giản đi ngang qua sân khấu thu thập tư lịch đạt tới mục đích thăng quan, mà là muốn mượn dùng vị trí của Tần Mục, đem không trung có chút mờ tối của huyện Lan Trữ vạch ra một đường ánh sáng.

Chén trà này thật không dễ uống ah! Đôi tay che kín vết chai của Nghiêm Khoan có chút phát run, ánh mắt của phó bí thư như cất giấu mũi kim nhọn làm toàn thân người ta không chút thoải mái.

Nhìn thấy bộ dạng do dự của Nghiêm Khoan, Tần Mục liền nở nụ cười, kéo ngăn bàn, lấy ra một bịch trà đưa cho Nghiêm Khoan, cười nói:

- Có thời gian nếm thử, tuy rằng không đắt, nhưng hương vị tốt lắm.

Thần kinh Nghiêm Khoan lại căng thẳng, Tần Mục mượn dùng lá trà liên tục gây áp lực với hắn hai lần, nếu hắn còn tiếp tục không biểu lộ thái độ, chỉ sợ ý tưởng dựa dẫm phó bí thư của hắn trong khoảnh khắc cũng không cách nào thực hiện được.

Bịch trà này cũng là một thủ đoạn của Tần Mục. Hoặc là hiện tại nhấm nháp mùi vị của trà, hoặc là trở về tự mình làm ra, hai loại lựa chọn chỉ cho phép chọn một mà thôi. Đây cũng là muốn nói với Nghiêm Khoan, ông cầm bịch trà, nước trà này không uống cũng được, nhưng uống trà rồi, cũng không thể mang đi.

Nói tới có vẻ nhiễu miệng, nhưng có một số việc không chấp nhận a dua. Nước trà dễ uống, nhưng nếu muốn tiếp tục lấy đi, phải xem chủ nhân của nó có đồng ý hay không.

Chỉ vài phút ngắn ngủi hai người đã tiến hành một loạt giao phong. Tần Mục cất giấu một tầng ý tứ, làm Nghiêm Khoan hiểu được, tuy rằng hiện tại Tần Mục chỉ chủ quản giáo dục, tuy rằng quyền lợi rất ít, nhưng tác dụng chậm rất đủ, nếu đợi đến lúc hắn nắm quyền to mới chạy đến dựa, đến lúc đó chưa chắc Tần Mục để ý hắn.

Đây cũng là cơ hội để Tần Mục bắt đầu dung nhập vào huyện Lan Trữ. Lúc ấy khi người phụ nữ kêu oan, Tần Mục từ câu giải thích của Nghiêm Khoan nghe ra được chuyện này rất có thể do chính hắn sai khiến. Hơn nữa tài xế tiểu Trịnh của Trần Đông Thăng, đi trên đường mơ hồ có xu hướng nhắc tới chuyện ở Vân Hải hương có vấn đề, Tần Mục không phải kẻ ngu ngốc, những lời nói kia mang ẩn ý rất lớn, tự nhiên là bị hắn nhìn ra được.

Trần Đông Thăng cùng Nghiêm Khoan rõ ràng muốn bãi một vấn đề khó khăn cho hắn nhìn xem thôi. Khi Tần Mục hoặc nhiều hoặc ít hiểu được chút ẩn tình, từng phát ra câu thở dài. Lúc ấy hắn cho rằng Nghiêm Khoan nhất định thuộc phái của Trần Đông Thăng, Tần Mục nhậm chức khiến Trần Đông Thăng bị ảnh hưởng nặng nhất, hắn khẳng định phải đùa giỡn chút tâm tư làm Tần Mục cùng chủ tịch huyện tranh đấu một trận. Không phải mãnh long không quá giang, cường long không áp bọn rắn độc, hai câu nói này vô luận câu nào trở thành sự thật, đối với Trần Đông Thăng chỉ có lợi mà không thiệt thòi.

Trong khoảng thời gian này Tần Mục vẫn không hề có động tĩnh, ở mặt ngoài giống như đang bận rộn vì công tác giáo dục trong huyện, mà hắn đang chờ đợi, chờ một cơ hội sẽ xuất hiện. Nhưng hôm nay ngày tuyết rơi bắt đầu mùa đông, Nghiêm Khoan xuất hiện làm cho Tần Mục đột nhiên ý thức được một vấn đề, Nghiêm Khoan cũng chưa chắc cùng một tuyến với Trần Đông Thăng. Nghiêm Khoan có thể đem tư tưởng chuyển qua trên người một phó bí thư không nắm thực quyền, chỉ sợ ở trong hệ phái của Trần Đông Thăng, hắn cũng chưa hẳn là một tinh binh cường tướng.

Đúng lúc này, Tần Mục nhận được điện thoại trên thành phố, là do Cận Thương Giang gọi tới. Trong điện thoại Cận Thương Giang vô cùng hào sảng, cũng không nói việc công mà chỉ hỏi thăm Tần Mục sinh hoạt ở huyện Lan Trữ có thói quen hay không, có quen với thời tiết Bắc Liêu hay không. Chỉ vài câu thăm hỏi ngắn gọn, lại từ miệng bí thư thành ủy Cận Thương Giang nói ra, liền có chút ý vị sâu xa.

Đợi khi Tần Mục cười nói tới tết nhất định ghé nhà Cận Thương Giang chúc tết, hai người cúp điện thoại. Tần Mục liếc mắt nhìn chén trà trên bàn, đã bị Nghiêm Khoan uống cạn sạch, mà nắp chén trà đã bị Nghiêm Khoan nắm vào trong tay, trên bàn tay đầy vết chai như lão nông lờ mờ chứng kiến chút gân xanh nổi lên.

Thật chậm rãi, trên mặt Tần Mục hiện lên nụ cười thoải mái.

Từ trong miệng của Nghiêm Khoan, Tần Mục cuối cùng đã biết nguyên nhân thực sự sau việc kêu oan của người phụ nữ Vân Hải hương. Tần Mục trấn định châm điếu thuốc, khói thuốc đem sắc mặt hắn biến thành có chút mông lung.

- Chuyện này Lưu gia đã tố cáo vài lần, đều bởi vì chứng cớ không đủ nên bị trong huyện trả trở về, cả ngày chỉ suy nghĩ muốn đi thẳng lên thủ đô.

Nghiêm Khoan ngừng lại một chút, nuốt nước bọt nói tiếp:

- Tần phó bí thư, anh nói đi, ai đụng tới loại chuyện này mà không biến thành bệnh tâm thần?

Trong ánh mắt Tần Mục mang theo tia nghiền ngẫm nhìn Nghiêm Khoan, gật đầu nói:

- Ân, chuyện này tôi đã biết. Như vậy, nếu tinh thần của vị chị dâu Lưu gia không tốt lắm, trong hương cần nghĩ biện pháp nhìn xem có thể gom chút tài chính mời nàng đi trị liệu.

Nghiêm Khoan nghe ra ẩn ý, liền hứa hẹn trở về sẽ nghĩ biện pháp. Người phụ nữ kia có bệnh thật hay không cũng không trọng yếu, Tần Mục đã có một phen tính toán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.