Thanh Quan

Chương 596: Chương 596: Người gài bẫy ta, ta gài bẫy người. (2)




Cừu Tiểu Thiền không nói gì, dùng sức lắc đầu, Tần Mục nhíu mày lại giãn ra, thở dài nói:

- Ngoan, ngày đó anh tức giận không phải là trách em, chỉ là cô ấy tỉnh lại, đây cũng không phải là việc nhỏ của gia đình đâu.

Cừu Tiểu Thiền vẫn không nói lời nào, mà là úp mặt vào ngực của Tần Mục, dùng giọng ôn nhu yếu ớt ân một tiếng khiến cho Tần Mục có chút không rõ ràng lắm, nhẹ nhàng ôm Cừu Tiểu Thiền ngồi xuống.

- Hôm nay anh đừng đi được không?

Móng tay của Cừu Tiểu Thiền cào nhẹ lên lồng ngực Tần Mục, giống như khắc tên hai người lên đó, Tần Mục cũng muốn giục ngựa lao nhanh, nhưng hết lần này tới lần khác Tần Mục vốn không muốn tiếp, nhưng hiện giờ vào lúc này đang có chuyện quan trọng xảy ra, cho nên bảo Cừu Tiểu Thiền xuống, Tần Mục bất đắc dĩ nghe điện thoại.

Thời điểm Tần Mục nghe điện thoại thì sắc mặt âm trầm xuống, cũng không nói lời gì, Ân Cừu Tiểu Thiền ở cùng Tần Mục thời gian dài như vậy cũng biết Tần Mục có vẻ mặt này chính là cần phải đi, khẳng định đã có người báo chuyện quan trọng cho hắn, Cừu Tiểu Thiền thất lạc mặc quần áo vào, trong mắt phủ nước mắt.

Điện thoại này do Hàn Tuyết Lăng gọi tới, nghe ý của Hàn Tuyết Lăng thì Hàn Băng tới chỗ Hàn lão gia tử bóng gió tố cáo mờ mịt, nói Tần Mục tại Đằng Long này kim ốc tàng kiều, làm cho Tần Mục vốn tâm tình cao hứng trầm xuống, híp mắt suy đoán Hàn Băng nói như vậy là có ý gì, Hàn Tuyết Lăng nghe Tần Mục không có biện bạch thì tức giận, lập tức quát trong điện thoại:

- Tần Mục, anh tốt nhất là nên trở về cho em, đúng là lúc trước chúng ta từng nói mặc kệ chuyện của nhau, nhưng mà em không ngờ anh lại ra ngoài tìm gái trong khi em đang hôn mê, anh cả ngày ở bên ngoài rất khoái hoạt đúng không? Có chị Tiểu Mai còn chưa đủ, đúng hay không?

Tần Mục tức giận cúp điện thoại, tiện tay tắt điện thoại đi.

Cừu Tiểu Thiền muốn Tần Mục buổi tối lưu lại đây, lại biết chỉ sợ rất khó hoàn thành được, thân phận của Tần Mục chưa tới mức làm gì cũng được.

Sắc mặt Tần Mục âm trầm không nói lời nào, Cừu Tiểu Thiền nói nhỏ:

- Nếu không, nếu không anh đi đi!

Tần Mục móc thuốc trong túi ra, hít sâu một hơi, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nói:

- Hiện tại anh trở về, không phải là bị người ta mắng sao? Hừ, Hàn lão gia tử ở đây thì muốn gán chân của anh sao, hừ hừ, đúng là xem Tần Mục anh là con mèo bệnh, ai cũng có thể khi dễ?

Cừu Tiểu Thiền nghe Tần Mục nói âm tàn, lúc này nghẹn một hơi, vội vàng cuộn mình ngồi lên đùi của Tần Mục, nhỏ giọng nói ra:

- Nếu không ngươi đừng làm quan trong hãi hùng khiếp vía cả ngày nữa, không có gì tốt cả.

Nói xong duỗi tay vuốt bàn tay lớn của Tân Mục.

Tần Mục thở dài, nói ra:

- Hôm nay cho dù anh lui ra ngoài chỉ sợ cũng không có cơ hội, không biết có bao nhiêu người chờ anh ngã xuống sau đó chê cười gia gia đấy.

Ánh mắt Cừu Tiểu Thiền ngưng tụ, gia gia của Tần Mục? Điểm này Cừu Tiểu Thiền cũng không phải biết rõ, Tần Mục cũng không có nói qua, ngữ khí của Tần Mục thì gia gia của hắn làm quản rất lớn sao?

Bàn tay nhỏ của Cừu Tiểu Thiền mềm mại và lạnh buốt, cầm lấy tay của Tần Mục nghe hắn lẩm bẩm, hình như nói cho Cừu Tiểu Thiền hắn đã quyết định xong, có ít người chạy đến đằng Long để thị uy, nếu Tần Mục không tát trở về thì chỉ sợ chính hắn cũng xem thường bản thân mình.

- Đi, buổi tối hôm nay anh không trở về, anh muốn nhìn một chút có phải anh không quay về thì trời sẽ sập hay không.

Tần Mục cười ha hả, quăng tàn thuốc xuống sau đó cúi người hôn lên môi anh đào của Cừu Tiểu Thiền.

- Không muốn...

Cừu Tiểu Thiền chỉ kịp cự tuyệt một câu đã bị Tần Mục hôn môi, kìm lòng không được hé môi chờ Tần Mục yêu thương.

Vừa mặc quần áo xong hai người lại cởi ra, Tần Mục lại vuốt ve dáng người hoàn mỹ của Cừu Tiểu Thiền, nhẹ nhàng ôm cái này uyển chuyển thân ảnh, ngón tay không ngừng vuốt ve nơi khuê mật của Cừu Tiểu Thiền, khiến Cừu Tiểu Thiền không ngừng rên rỉ cầu xin.

- Đừng... Đừng giày vò em...

Cừu Tiểu Thiền lúc này cảm thấy toàn thân khó chịu và chờ mong, rút đầu vào trong ngực Tần Mục.

- Tiểu Thiền, chỉ cần em không đi, anh vĩnh viễn sẽ không buông tay!

Tần Mục hôn lên vành tai của Cừu Tiểu Thiền, toàn thân của nàng vào lúc này run rẩy, Cừu Tiểu Thiền chậm rãi chìm đắm trong tâm linh hạnh phúc và dục vọng.

Hôm nay thành phố Đằng Long không bình tĩnh.

Vào lúc hai giờ sáng tiếng còi cảnh sát xé rách màn đêm, có chút người trẻ tuổi nghe tiếng còi thì thức giấc, trong miệng lầm bầm vài câu sau đó thiếp đi.

Hơn mười chiếc xe cảnh sát này còi chạy tới huyện Thanh Thao, Lưu Đại Hữu làm ra đội hình lớn như vậy hoàn toàn là cho người có ý chí xem. Nếu như có tin tức bí mật hắn dẫn người đi thì sẽ làm trong yên tĩnh, hôm nay hú còi thì hắn sẽ làm một vụ lớn, không phải là hành động có dự mưu. Nếu như người có lòng muốn vì chuyện này tìm ra chuyện khuất tất hay đâm chọt cũng phải im miệng.

Ở thôn trang giao giới giữa Thanh Thao và Lan Trữ, Giản Nông dẫn đần công an huyện Thanh Thao phối hợp với hơn bốn mươi phòng ngự viên vây thôn trang này chật như nêm cói. Toàn bộ cán bộ trong cục bày binh bố trận, bắt đầu kiểm tra từng nam nhân nam nữ trong thôn.

Ánh đèn chiếu sáng cả thôn, phá tan sự yên tĩnh của thôn trang.

Nam nữ bị kiểm tra lập tức ngồi xổm ở bên tường, tất cả đều hai tay ôm đầu. Giản Nông làm ra đại động tác hoàn toàn không có báo trước, thời điểm tám giờ tối hắn đã tập hợp toàn bộ nhân viên lại, nộp tất cả đụng cụ truyền tin đi, trải qua hơn hai tiếng bố trí nhiệm vụ thì chạy thẳng tới thôn trang này.

Từng đôi nam nữ quần áo không đủ che thân, bọn họ bị công an khống chế thật nhanh. Trong đó cũng có mấy phần tử ngoan cố muốn bỏ trốn bị mấy phòng ngự viên đè xuống.

Lúc này tất cả mọi người bắt đầu kiểm tra thân phận, Giản Nông đầu đầy mồ hôi, không ngừng xem đồng hồ..

Sau khi Lưu Đại Hữu đi tới thì cục diện đã bị Giản Nông khống chế được. Nơi này trong thành phố đã sớm muốn đả kích, chỉ vì sau lưng nó có nhân vật cường thế ảnh hưởng, cho nên trong thành phố vẫn không có làm ra quyết định cuối cùng. Hôm nay Giản Nông xem như sờ mông lão hổ, trực tiếp nhổ cái u ác tính này. Cho dù là ở phươn diện nào, trên mặt mũi công lao thì Giản Nông khẳng định có được, về phần sau đó ai chọc cho Giản Nông một dao thì Giản Nông không có khả năng tiếp xúc.

Nếu trong điện thoại Lưu Đại Hữu nói rất rõ ràng, bảo Giản Nông sẽ gánh chịu nguy hiểm nhất định, Giản Nông cũng là người biết chuyện, tự nhiên cũng biết cái gọi là nguy hiểm cùng tồn tại với lợi ích. Hắn bây giờ là thường ủy trong huyện Thanh Thao, cục công an nằm trong khống chế của hắn, cộng thêm vợ của hắn được đề bạt làm phó cục trưởng cục dân số kế hoạch hóa, như thế nào thì Giản Nông cũng phải báo đáp cấp trên.

Lưu Đại Hữu cầm tờ giấy biên bản của thủ hạ, nhìn chăm chú vào nó nhưng không có phát hiện ra tên của Quản Bình Uyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.