Tần Mục thở dài, vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, giọng nói ngưng trọng:
- Tại sao em lại tự làm khổ mình như vậy, những ngày qua chắc chắn chịu
không ít áp lực đúng không. Cũng tại anh thiếu quan tâm đến em.
Cầu Tiểu Thiền ra sức lắc đầu, thấp giọng nói:
- Là tự em chọn con đường này, em không hề hối hận.
Nói xong, nàng lau nước mắt, le lưỡi với Tần Mục nói:
- Em biết khi đó gánh nặng của anh cũng rất lớn. Em nghĩ, nếu lúc đó đi
làm phiền anh, không chừng anh sẽ quăng em đi, để mặc em giao thiệp với
đám người nước ngoài đó.
Trong lòng Tần Mục đau nhói, có thể nói trong số mấy hồng nhan tri kỷ,
Cầu Tiểu Thiền là người thùy mị dịu dàng nhất, nói chuyện làm việc hợp
với tâm ý của hắn nhất. Nàng vừa nói những lời này, Tần Mục đã vươn tay
nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cầu Tiểu Thiền, ôn nhu nói:
- Bây giờ em không sợ sao?
Cầu Tiểu Thiền hừ một tiếng, cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Sợ, rất sợ. Lúc ấy khi có người theo đuổi em, em thật sự rất sợ, sợ em không chịu được cô đơn, sẽ đồng ý người ta. Sau đó khi nói chuyện với
Lưu cục trưởng, khi đó em mới biết được, trên người em đã dán ký hiệu
của anh, suốt đời này không thể nào xóa được.
Những lời này không u oán, mà có mấy phần vui mừng, lại có mấy phần
không muốn xa rời, mấy phần kiên định. Tần Mục khẽ mỉm cười, lấy tay
vuốt chóp mũi bướng bỉnh của Cầu Tiểu Thiền nói:
- Lâu rồi anh không ăn món súp em nấu, không biết anh còn lộc ăn này hay không, nếm thử lại tài nấu nướng của em?
Cầu Tiểu Thiền hé miệng cười, thùy mị nói:
- Chỉ cần anh thích, cả đời này em đều có thể nấu cho anh ăn.
Lúc này trong xe như đã tràn ngập xúc cảm luyến ái, Tần Mục lái xe rời
khỏi bãi đậu xe, sau đó cùng Cầu Tiểu Thiền đi mua rất nhiều đồ ăn, lúc
này mới lái xe trở về nhà. Suốt trên đường đi Cầu Tiểu Thiền giống như
tiểu thê tử, dịu dàng tựa vào bên cạnh Tần Mục, khiến cho Tần Mục cảm
thấy rất ấm áp.
Căn phòng của Tần Mục không nhỏ, năm phòng ngủ ba phòng khách, Cầu Tiểu
Thiền đứng ở cửa dậm chân, giật mình nhìn phòng khách rộng rãi, khoan
thai nói:
- Rộng thật. Có nhiều phòng ngủ như vậy, ở thêm mấy người nữa cũng không có vấn đề.
Những lời này có chút ý tứ, Tần Mục không khỏi đỏ mặt, cùng Cầu Tiểu Thiền mang món ăn vào phòng bếp.
Rất hợp lẽ, sau khi hai người đặt món ăn xuống bàn, liền ôm chặt lấy nhau.
Cầu Tiểu Thiền phảng phất như đã đợi mấy kiếp luân hồi, hai tay ôm chặt
cổ Tần Mục, kiễng mũi chân làm cho khoảng cách giữa mình và Tần Mục như
gần hơn. Cặp lông mi dài vút run run, đôi mắt nhắm chặt, mặc cho Tần Mục mạnh mẽ cúi đầu, cướp đi hương vị ngọt ngào trên đôi môi nàng.
- Ư. . .
Cầu Tiểu Thiền phát ra thanh âm khát vọng gần như khóc, khẽ đẩy đầu lưỡi, cùng Tần Mục giao hòa với nhau.
Tần Mục đã chay tịnh một thời gian rất dài, có đôi khi ngay cả bản thân
hắn cũng cảm thấy có chút không bình thường. Nhưng tấm thân nóng bỏng
dịu dàng của Cầu Tiểu Thiền không ngừng kích thích khát vọng đã đè nén
từ lâu của hắn, đôi tay hắn hất tung chiếc áo cánh dơi, lần vào bên
trong.
- Reng. . .
Khi hai người đang sôi trào cảm xúc, chỉ hận trong bếp không có chỗ ngả lưng thì điện thoại trong túi áo Tần Mục vang lên.
Tần Mục không để ý tới nó, tiếp tục thưởng thức hương thơm trên cánh môi Cầu Tiểu Thiền, nhưng Cầu Tiểu Thiền đã đẩy Tần Mục ra, nghiêng đầu thở hổn hển, hờn dỗi nói:
- Mau nghe điện thoại đi, để em nấu súp cho anh.
Tần Mục không nghe theo, vươn tay sờ soạng khuôn mặt Cầu Tiểu Thiền,
khiến hai má nàng bừng đỏ, lúc này hắn mới cười lấy điện thoại ra, đi về phía phòng khách.
Trên mặt Cầu Tiểu Thiền hiện lên vẻ lo lắng, khẽ cắn môi, nhưng ngay lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, ngân nga ca khúc mới của Dương Diệp, bắt đầu nấu cơm.
Tần Mục mở điện thoại, là Lưu Đại Hữu gọi tới. Hắn nhìn thoáng qua phòng bếp, đi tới phòng ngủ trong cùng, khóa trái cửa, sau đó mới thấp giọng
nói:
- A lô, Lưu đại ca.
- Tần lão đệ, sắp bước sang năm mới rồi, năm sau tôi với chị dâu cậu lại đến kinh thành.
Giọng nói của Lưu Đại Hữu nghe rất sang sảng, xem chừng không có gì khác thường.
- Ha ha, nghĩ đến là được rồi, trời lạnh như thế này, cùng chị dâu ở nhà tận hưởng thế giới của hai người đi.
Tần Mục cười nói. Cuộc điện thoại này của Lưu Đại Hữu tuyệt đối không
chỉ đơn thuần là chúc tết, nếu quả nhiên là vì chuyện này, hắn sẽ tới
kinh thành rồi mới gọi điện thoại.
- Trương tỷ của cậu nói, cậu rời Bắc Liêu, thiếu đi một người tri kỉ, chúng tôi uống trà cũng mất ngon
Lưu Đại Hữu nói văn vẻ.
Tần Mục xì một tiếng vui vẻ, nói:
- Lưu đại ca, anh cũng đừng mập mờ nữa, tại sao anh càng lên chức thì
nói chuyện càng trống rỗng vậy. Nhân sinh trên đời lại bớt đi mấy người
tri kỉ.
Nói đến câu cuối cùng, trong giọng nói của Tần Mục tràn đầy khẩu khí buồn bã.
Lưu Đại Hữu trầm mặc một hồi, mới từ từ nói:
- Tần lão đệ, Cầu khu trưởng có phải đến kinh thành hay không?
Tần Mục cũng biết Cầu Tiểu Thiền bỗng nhiên tới kinh thành là có chuyện, điểm này trực giác của hắn vẫn rất chuẩn. Hắn đi tới sân thượng, mở hé
cửa sổ, lúc này mới thấp giọng nói:
- Lưu đại ca, chúng ta không sợ gặp chuyện không may, sợ là sợ phiền
phức, anh nói đi, xảy ra chuyện gì. Bây giờ Tiểu Thiền đang ở chỗ tôi,
nhưng cô ấy cũng không nói gì.
- Khu quy hoạch xảy ra chuyện rồi, có người nói Cầu khu trưởng tham ô
hơn năm mươi vạn ngân sách chính phủ, bên này đang lập chuyên án. Nếu
không phải do tôi cứ cản trở, sợ rằng hiện tại đã có lệnh truy nã rồi.
Lưu Đại Hữu cũng trầm ngâm thở dài nói.
- Năm mươi vạn? Lưu đại ca, anh nói thật cho tôi biết, chuyện này rốt
cuộc là thế nào, Tiểu Thiền vì năm mươi vạn này mà tham ô? Anh cũng đừng giấu tôi, chuyện này là ai ra tay?
Tần Mục biết, theo niên đại hiện tại, nếu tham ô năm mươi vạn cũng đủ cho Cầu Tiểu Thiền ngồi tù hai mươi mấy năm.
- Tần lão đệ, chuyện này thật sự rất khó nói.
Lưu Đại Hữu thở dài, thấp giọng nói:
- Phó tỉnh trưởng Tiếu của Bắc Liêu, gần đây có chút phiền toái.
Trong lòng Tần Mục run lên, Phó tỉnh trưởng Tiếu Trường Thanh của Bắc
Liêu, đó là quan viên Tần hệ rất kiên cường, sau khi Cao Bái rời đi, hắn là người thay thé Cao Bái ở Bắc Liêu. Hắn có chút phiền toái, chỉ có
thể nói rõ một vấn đề, có người muốn trực tiếp từ chỗ cao khai đao, chặt đứt trụ cột vững vàng của Tần hệ ở Bắc Liêu. Người có thể liều chết với Tần hệ như vậy, ngoài Giang Bắc, Tần Mục thật sự không tưởng tượng ra
còn có nhà thứ hai. Tiếu Trường Thanh có phiền toái, Cầu Tiểu Thiền cũng phạm tội, chuyện này thật sự rất phức tạp.
- Lưu đại ca, chuyện này tôi nhớ kỹ rồi, thiếu hụt năm mươi vạn là trên sổ sách hay là có người tố giác?
Tần Mục nghĩ đến vấn đề mấu chốt.
- Là sổ sách, nhưng kế toán của khu quy hoạch khi tra hỏi đã thừa nhận,
là Cầu khu trưởng tự lấy năm mươi vạn này, ra lệnh cho hắn làm sổ sách
giả.
Lưu Đại Hữu châm một điếu thuốc:
- Tần lão đệ, người đến bất thiện.