Thanh Quan

Chương 510: Chương 510: Nhất định trả thù. (1)​




Âu Dương Bình lắc đầu nói:

- Không có bất kỳ dấu hiệu tỏ rõ vị trí của đội du kích, tình huống cụ thể chỉ phải chờ sau khi hành động mới có thể phân tích.

- Nói như vậy chính ngài cũng không nắm chắc.

Tần Mục không nói nhiều lời, tay gõ lên bàn, đột nhiên nở nụ cười nói:

- Sự lựa chọn này thật đúng là khó làm ah.

Khi Tần Mục đang suy tư, Âu Dương Bình lại quan sát hắn. Trên mặt Tần Mục hắn không nhìn thấy vẻ kinh ngạc, không bối rối, giống như chuyện này đã được hắn tiếp nhận hoàn toàn. Điều này thật phi thường khó được, lúc ấy Âu Dương Bình nghe được kế hoạch, sắc mặt đã biến đổi một ít. Nhưng nhìn biểu tình trấn định của Tần Mục, hắn thật sự có chút trúng ý người thanh niên kia, âm thầm khen ngợi Hàn Tuyết Lăng tìm chồng thật sự rất có phong thái của người làm đại sự.

- Như vậy đi, tôi gọi điện cho người bạn, xem bên hắn tiến triển như thế nào.

Tần Mục nói xong lấy ra di động, phát hiện không có tín hiệu, ngạc nhiên ngẩng đầu.

Cuối cùng chứng kiến được vẻ mặt biến đổi của hắn! Âu Dương Bình vui vẻ, lấy điện thoại ra nói:

- Thứ này gọi được.

Tần Mục gật đầu tiếp nhận, trực tiếp gọi điện cho Douglas, từ trong thanh âm truyền ra có thể biết hắn đang đứng ở khu gió thật lớn, vù vù ồn ào.

- Tần, nguyên lai là anh sao. Số điện thoại của anh thật kỳ quái, không nhìn thấy dãy số nào.

Douglas nghe được thanh âm Tần Mục, lớn tiếng hô:

- Trong lòng của anh có phải đang thật lo âu hay không?

Vẫn là vẻ thân sĩ kia! Tần Mục trợn mắt, ý bảo Âu Dương Bình cho mình giấy bút, trong miệng lớn tiếng hỏi:

- Ngài Douglas, hiện tại ngài đang ở địa phương nào, sao tôi nghe được tiếng gió lớn, chẳng lẽ ngài đang ở trên đỉnh núi cao nhất Trung Hoa đó sao?

- Nga, Tần thân ái, Douglas hèn mọn này còn đang phải nỗ lực tại Nam Phi hi vọng bò lên trở thành tập đoàn tài chính thứ tư ở Mỹ năm năm sau đâu.

Douglas thấp giọng mắng sau đó nói ra:

- Hiện tại tôi đang dùng toàn bộ tài sản của mình trải rộng một con đường tự do cho phu nhân của ngài!

Tần Mục nhanh chóng viết lên giấy hai chữ “Gió lớn”, Âu Dương Bình gật gật đầu, lấy ra một trang giấy trong người, sau khi mở ra không ngờ là bản đồ địa hình quốc gia tại Nam Phi, bên trên vẽ rậm rạp đặc điểm địa thế nơi này.

Âu Dương Bình lấy ra một cây bút chì, đánh dấu hơn mười địa hình có gió lớn trên bản đồ.

Tần Mục tiếp tục nói:

- Không biết ngài Douglas có cảm xúc gì, có phải đối với tương lai tràn ngập sự hướng tới thật tốt đẹp?

- Nga, trời ạ! Tần thân ái, nơi này thật khó chịu muốn chết, nhiệt độ giữa ban ngày cùng buổi tối chênh lệch thật lớn. Tôi đã gặp được quý phu nhân, tình huống của nàng cũng không tệ lắm, không bị xâm phạm, nhưng đối phương không nguyện ý cho phu nhân của ngài rời đi. Bọn hắn cự tuyệt lời đề nghị cung cấp được ăn được uống được ở tại Mỹ thật tuyệt của tôi, giống như bọn hắn theo đuổi cũng không phải những điều như thế.

Tần Mục lại nhanh chóng viết xuống trên giấy: “Hàn không việc gì”, làm ánh mắt Âu Dương Bình sáng lên, Hàn Tuyết Lăng đúng là ở nơi đó. Âu Dương Bình lại cau mày, thoáng gật đầu.

- Ngài Douglas, nếu quá miễn cưỡng thì đừng tiếp tục nói nữa. Tôi không hi vọng bởi vì chuyện của phu nhân tôi mà khiến một vị thân sĩ phải đi mạo hiểm nếm trải gió cát như thế.

Trong lời nói của Tần Mục lộ vẻ vô cùng thực thành, phảng phất như Douglas là bạn bè tốt nhất của hắn.

- Nơi này thật không có bao nhiêu hạt cát, giống như gần bên còn có ốc đảo…

Douglas lớn tiếng nói, theo sát Tần Mục chợt nghe được bên trong truyền ra thanh âm trách mắng. Douglas đang không ngừng nói chuyện, nhưng không phải tiếng Anh, Tần Mục nghe không rõ. Thanh âm trách mắng càng lúc càng lớn, hình như đã lấy đi di động của Douglas.

Di động không tắt, Tần Mục đem toàn bộ lực chú ý đặt bên trong, chợt nghe một câu tiếng Anh sứt sẹo nói:

- Ngài Douglas, nơi này không cho phép sử dụng điện thoại vệ tinh, đối với sai lầm của ngài, chúng tôi hi vọng có thể đạt được hệ thống hướng dẫn đạn đạo chuyên dụng của Mỹ chế tạo…

Ca! Điện thoại đã bị cúp máy, trong lòng Tần Mục cũng trầm xuống. Điện thoại này chỉ sợ không còn gọi được nữa, trừ phi Douglas rời khỏi địa phương kia. Hắn chậm rãi đưa mắt nhìn Âu Dương Bình, nói:

- Có gió to, không nhiều cát, gần đó còn có ốc đảo, có mục tiêu hay không?

Ánh mắt Âu Dương Bình sáng lên, nhanh chóng đánh dấu hai địa điểm trên bản đồ, gật đầu nói:

- Trước mắt phù hợp tình huống chỉ có hai địa phương này. Trong những con tin hình như có người Mỹ, muốn tránh né vệ tinh của họ theo dõi chỉ có hai địa phương kia. Chẳng qua cuộc điện thoại này đã đập cỏ động rắn, chúng ta không nắm chắc có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Tần Mục nhìn bản đồ, Âu Dương Bình chỉ vị trí cho hắn xem qua. Ánh mắt của Tần Mục quan sát hai địa điểm kia, bắt đầu phân tích:

- Thời gian của chúng ta chỉ cho phép thăm dò một lần mà thôi. Douglas đã làm cho đối phương chú ý, đàm phán chỉ sợ lâm vào cục diện bế tắc. Tôi không dám cam đoan Douglas có bị bọn hắn khống chế luôn hay không, chúng ta nhất định phải một lần thành công.

Tần Mục đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng.

Âu Dương Bình đặt ngón tay vào một địa phương tương đối gần thành phố, nói:

- Bằng năng lực của chúng ta trong hai ngày thời gian có thể tìm chỗ này một lần.

Xác suất năm mươi phần trăm, có phải là có thể thành công hay không? Một khi đội du kích đổi địa điểm, nếu họ muốn tìm kiếm thật sự có chút khó khăn. Huống chi quốc gia này sẽ nhanh chóng tấn công đội du kích, thời gian kéo càng lâu sẽ càng bất lợi với an toàn của Hàn Tuyết Lăng.

Âu Dương Bình cũng cảm thấy lời của mình có chút hơi quá, dù trong lòng hắn có lo lắng cũng không bằng Tần Mục, dù sao đó là vợ của người ta.

Tần Mục đi vài vòng, không ngừng lắc đầu, chuyện này thật sự không thể quá mạo hiểm, một khi xảy ra sự cố dù hối hận cũng không kịp. Hắn cầm lên điện thoại gọi cho Ông Văn Hoa.

Ông Văn Hoa biết được Tần Mục đã đến Nam Phi, dặn dò hắn cẩn thận một ít, nói rõ lão gia tử không đem chuyện hành động nói rõ với bà. Tần Mục trấn an mẹ mình, lần này hắn chỉ là đi theo phương diện bình thường, muốn dùng thủ đoạn ngoại giao tạo áp lực với đối phương, sẽ không gặp nguy hiểm gì quá lớn.

Lúc này Ông Văn Hoa mới thả lỏng trong lòng, đem phương thức liên lạc với Lưu Đan cùng Chu Tiểu Mai nói với Tần Mục. Hai cô gái này đã ở Nam Phi một năm, Tần Mục vẫn luôn chưa liên hệ, dù trong lòng sốt ruột nhưng chuyện của Hàn Tuyết Lăng làm hắn vướng bận, vì vậy hắn cũng không hỏi nhiều.

- Tiểu Mục, mẹ cảm giác bọn hắn đưa ra yêu cầu phi thường bất hợp lý, chỉ bắt vài con tin rồi yêu cầu quốc gia đáp ứng bọn hắn, lại nói được vấn đề gì đây? Chẳng lẽ bọn hắn còn muốn chiếm một mảnh địa phương tự lập quốc gia? Chuyện đáp ứng chính trị vĩnh viễn không thể xem là sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.