Ba người rời khỏi trại tạm giam, dặn nhân viên canh giữ không cho phép tội phạm chính tiếp xúc với bất luận người nào.
Đúng như suy đoán của bọn họ, hiện tại Tần Mục rơi vào tình huống vô cùng xấu hổ, nhưng khác biệt chính là Hàn Tuyết Lăng vẫn đang ở quân khu, mà trong gian phòng mông lung, Tây Môn Nhạn mặc một bộ váy đỏ thẫm xuất hiện.
- Tần chủ nhiệm, về chuyện mà ngài đã nói, chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn một chút.
Khuôn mặt băng sương của Tây Môn Nhạn lại tràn ngập vẻ ẩn tình xuân phong.
Tần Mục đau đầu, trực tiếp gọi điện cho quầy tiếp tân, nói:
- Giúp tôi lấy thêm một phòng khác.
- Đi qua phòng kia thay bộ đồ khác lại đến bàn việc với tôi đi.
Tần Mục cầm một quyển sách, không nhìn Tây Môn Nhạn, bật sáng đèn châm điếu thuốc nói.
Tây Môn Nhạn cắn chặt môi hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài. Nhưng tiếng hừ lạnh kia giống như mang theo ý vị bội phục bên trong đó.
Hạ thủ trước vẫn tốt hơn, thay vì phòng thủ mà bị động, không bằng chuyển thủ thành công.
Từ buổi chiều Tần Mục nghe nói có người muốn đem chuyện của Cừu Tiểu Thiền ra gây khó khăn, trong lòng hắn đã có cơn giận không thể lấn át. Bất kể là cố ý hay vô ý, hiện tại khi hắn đang sắp có động tác, lại có người đánh chủ ý với hậu viện của hắn, điểm này làm Tần Mục không thể dung nhẫn.
Bắt Vương Ngũ Trung không chỉ là muốn xao sơn chấn hổ, Tần Mục mang theo dao mổ đến nơi này, tuyệt đối không chỉ làm bộ dáng thì xong, có vài đầu người chỉ sợ là khó né tránh. Bắt Vương Ngũ Trung chỉ là sự bắt đầu, nếu hiện tại trạng thái của quân khu mạnh mẽ cứng rắn như vậy, muốn trộn lẫn Cửu Giang, Tần Mục tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, tất nhiên phải cạn tàu ráo máng.
Cho dù Tây Môn Nhạn không đến tìm hắn, Tần Mục cũng sẽ tìm Đức gia. Nhưng hắn không thể tưởng được chính là, Tây Môn Nhạn hiểu lầm ý của mình, cho rằng mình ném cho Đức gia một sự lựa chọn khó khăn, chính là vì xem trọng sắc đẹp của nàng.
Tần Mục cười khổ, cho dù mình thật sự hoang đường chăng nữa, dù hắn có muốn cùng Tây Môn Nhạn phát sinh chuyện mờ ám, nhưng hiện tại Hàn Tuyết Lăng đang ở Cửu Giang, còn lợi dụng quan hệ với quân khu giúp hắn chuyện lớn như vậy, Tần Mục nói thế nào cũng không thể làm ra chuyện quét đi mặt mũi của vợ mình.
Nghĩ đến đây hắn chợt cười tự giễu, thật không biết trong đầu mình luôn nghĩ những chuyện gì đây.
Hắn cầm di động xem thời gian, phỏng chừng hiện tại nhóm người Quách Thiếu Đình đã bắt đầu hành động, liền để xuống tâm tư chờ đợi, yên lặng chờ tới kết quả cuối cùng.
Cửa phòng lại mở ra, Tây Môn Nhạn thay bộ quần áo nghiêm túc đi vào, vẻ mặt xấu hổ, phát hiện ánh mắt Tần Mục nhìn nàng, nàng lại kéo áo khoát chặt lại.
- Ngồi đi.
Trên gương mặt thanh tú của Tần Mục không biểu lộ gì, mời nàng ngồi xuống. Đợi nàng ngồi xuống sô pha, Tần Mục đi tới đóng cửa lại.
Tần Mục cười ngồi đối diện Tây Môn Nhạn, châm điếu thuốc, hỏi:
- Có quyết định rồi sao?
Tây Môn Nhạn đi theo Tần Mục vài ngày, biết mỗi lần hắn châm thuốc hút, chính là muốn đem ý nghĩ của mình áp đặt cho người khác, hơn nữa đã chuẩn bị thuyết phục họ. Nàng nắm giữ thói quen này của hắn, liền buông ra nỗi xấu hổ vừa rồi, cười nói:
- Hôm nay tôi đến không phải đã nói cho anh biết quyết định rồi sao?
Nói xong còn cố ý nháy mắt. tunghoanh.com là 1 trang web chuyên đi ăn cắp copy truyện của người khác
Tần Mục có chút kỳ quái với biểu hiện của nàng, đối với tâm lý phụ nữ thật khó nắm vững, thấy nàng xoay đầu dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, hắn châm lửa, đặt bật lửa lên bàn, hỏi:
- Kết quả là thế nào đây, tôi chăm chú lắng nghe.
Tây Môn Nhạn thoáng lặng người, phát hiện ánh mắt Tần Mục không còn chằm chằm nhìn mình, cẩn thận lựa chọn từ ngữ, đem tâm tư thu lại, nhỏ giọng nói:
- Chúng tôi cảm thấy được chuyện này quá mạo hiểm.
Tần Mục nở nụ cười, rít sâu hơi thuốc nói:
- Tây Môn tiểu thư, trước khi các vị còn chưa suy nghĩ xong, tôi nghĩ lộ cho cô biết một tin tức trước.
Nói xong Tần Mục lấy ra di động, nhìn thời gian, sau đó khóa máy, thanh âm có chút mờ ảo nói:
- Bây giờ là bảy giờ năm mươi phút tối, nếu như không có gì sai lầm, Bình Triêu Vương Ngũ Trung đang ở trong trại tạm giam uống trà.
Trên mặt hắn lộ ra dáng tươi cười nghiền ngẫm, hí mắt nói:
- Tên của Vương Ngũ Trung, cô không thấy xa lạ đi?
Người hỗn trong hắc đạo Cửu Giang dù không có liên hệ, nhưng ít nhiều có chút nghe thấy. Tây Môn Nhạn không hiểu ý tứ nụ cười của Tần Mục, nhưng nàng suy đoán Vương Ngũ Trung đã bị tổ hiệp tra chú ý tới, tìm hắn hợp tác bị cự tuyệt, đã bị bắt vào trại tạm giam.
- Chúng tôi không giống như Vương Ngũ Trung, việc làm của hắn chúng tôi chưa từng dính dấp qua.
Tây Môn Nhạn vội vàng biện bạch, có thể động vào Vương Ngũ Trung mà Cửu Giang không hề có chút tin tức, như vậy khẳng định Tần Mục đã xuất động một lực lượng khác, có lẽ là binh lính trong quân khu.
- Thu bảo hộ phí vẫn là vi phạm pháp luật.
Tần Mục thản nhiên nở nụ cười, ngữ khí chân thật đáng tin.
Tây Môn Nhạn lập tức trầm mặc. Tần Mục nói không sai, cho dù Đức gia đã chậu vàng rửa tay, cho dù Đức gia chưa từng lây dính mạng người thì sao, pháp luật chính là pháp luật, điều này không cách nào cò kè mặc cả. Nếu thật sự có người muốn diệt Đức gia, rổ trứng bị lật làm gì còn trứng nguyên vẹn, ít nhiều chính nàng cũng phạm sai lầm bên trong.
Tần Mục đứng dậy đi tới bên cửa sổ, ngữ khí thâm trầm nói:
- Cô là người thông minh, Đức gia cũng vậy. Hắn không lây dính hoàng, đổ, độc, cũng không dính mạng người, việc này tôi biết. Cho nên tôi nghĩ trịnh trọng cảnh cáo một tiếng, đây là con đường mà các vị có thể danh chính ngôn thuận cải tà quy chính, qua lần này, người thay thế tôi có dễ nói chuyện như vậy hay không, tôi không dám cam đoan.
Tây Môn Nhạn bĩu môi, dễ nói chuyện? Nàng cảm giác trong những người mà nàng quen biết, Tần Mục mới là kẻ cường thế âm hiểm nhất.
- Tôi thích nghiên cứu chân lý của đạo giáo.
Tần Mục không đợi nàng lên tiếng, nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài tiếp tục nói:
- Trong đó dấu hiệu âm dương ngư làm tôi cảm xúc sâu sắc nhất.
- Màu trắng cùng màu đen phân biệt thật rõ ràng, chia thành hai bộ phận hoàn toàn cân bằng.
Tần Mục thổi ngụm khói, chậm rãi nói:
- Nhưng ở bên màu trắng, có một con mắt cá màu đen, mà ở bên màu đen, con mắt cá lại màu trắng.
Tây Môn Nhạn đã hiểu được, Tần Mục đang nhắc nhở nàng, nếu không có thế lực bạch đạo cường thế, người như Đức gia sớm muộn sẽ bị gạt bỏ, dù sao đi đêm sẽ có ngày gặp ma. Mà Tần Mục tìm nàng bàn chuyện, không phải là chuyện gì quang minh chính đại.
- Vì sao?
Cuối cùng nàng đem nghi hoặc lớn nhất trong lòng hỏi ra.
- Vì sao?
Tần Mục bỗng nhiên xoay người, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng, lặp lại câu hỏi, khóe môi hiện lên dáng tươi cười lạnh lùng:
- Tôi không cần phải đem kế hoạch của mình nói cho cô nghe, cô chỉ cần biết, ở trong mắt của tôi cái mà các vị gọi là thế lực gì đó, chỉ là một câu nói mà thôi. Các vị chỉ cần hiểu được chính mình cần đi làm điều gì thì tốt hơn, khuya nay tôi cần nhìn thấy mười trận đánh nhau lớn một chút xuất hiện bên trong Cửu Giang, tốt nhất là có thể làm cho toàn bộ cục công an thành phố xuất động!