Khoa hậu cần khoa trưởng Viên Khắc Chấn là nam nhân hơn bốn mươi, gương
mặt tròn mỉm cười ấm áp, dáng người không cao, đi khởi đứng như viên cầu nhỏ di động. Hắn tính tình rất tốt, nhưng mà Hạ Chân đã nói với Tần Mục là người này không nên đụng vào.
Có ý kiến nói hắn không an phận vị trí khoa trưởng khoa hậu cần, muốn đi lên sâu khấu. Cho nên khi Tần Mục mỉm cười nói với Viên Khắc Chấn mình
đi lĩnh phúc lợi, hắn vẻ ngoài cười nhưng trong lòng không cười:
- Tần khoa trưởng, ngành của chúng ta có quy định, phải có biên chế thì
chúng tôi mới cấp phúc lợi, bên khoa nghiên cứu chỉ có anh cùng Hạ thư
ký là có biên chế, cho nên chỉ có phúc lợi của hai người.
Tần Mục tươi cười lạnh xuống, Viên Khắc Chấn rõ ràng đang muốn ra oai
phủ đầu với hắn. Người trong khoa nghiên cứu quan hệ đều do Tần Mục tự
mình giám sát, đây là chuyện không cần nghi ngờ. Hắn nghe được qua tin
tức Viên Khắc Chấn này vẫn nhắm trúng vị trí của mình, làm như vậy rõ
ràng là muốn khiến Tần Mục mất lòng của người trong khoa. Một người lăn
lộn ở bộ tin tức hai mươi năm bị một người tuổi trẻ ngồi ngang hàng, dù
là ai cũng không thoải mái.
- Tần khoa trưởng, thực xin lỗi.
Viên Khắc Chấn từ trong ngắn kéo lấy hai cái bao ra, là chứng minh nhận phúc lợi.
- Cảm ơn ah, Viên khoa trưởng.
Tần Mục cười lạnh lóe lên, lúc này tươi cười nhiệt thành, thò tay bắt
tay Viên Khắc Chấn xong rồi rời đi. Chiến tranh trong khoa cũng như lục
đục ở cơ sở, Tần Mục biết rõ điểm này. Viên Khắc Chấn muốn hạ mã uy của
hắn, Tần Mục nếu không đón thì chính là hắn nhát gan.
Nhìn bóng lưng Tần Mục rời đi Viên Khắc Chấn cười cười, chậm rãi ngồi
xuống, nâng chung trà lên vui vẻ uống một ngụm. Hắn chắc chắc Tần Mục sẽ không chạy đến chỗ Hạ Chân cáo trạng, bằng quan hệ của Viên Khắc Chấn
thì hắn cũng chẳng sợ phó bộ trưởng, cũng không dế dàng đắc tội hắn, Hạ
Chân cũng không ngu đi tìm hắn gây phiền phức.
Tần Mục cầm hai bao quay về ném cho Hạ Uyển Nhi, nói ra:
- Đây là phúc lợi của tôi và cô, cô đều cầm đi.
Nói xong liền đi vào văn phòng. Tần Mục có tiền, nhưng mà chuyện này hắn không thể nhịn, phải cầm Viên Khắc Chấn mới được. Hắn cũng đoán chừng
ra mình chạy tới phòng tổ chức chứng minh đưa đến trước mặt Viên Khắc
Chấn thì hắn nhẹ nhàng nói: "Chưa nhận được thông báo" nên từ chối, đến
cuối cùng khó chịu là mình. Hắn ngồi trong phòng trầm tư.
- Linh... Tần Mục ah, em là Hà Tinh ah, anh có bận không, liên hệ ngươi anh nhiều lần mà không nghe máy, anh không nhận em sao?
Hà Tinh mấy ngày hôm trước cũng gọi cho Tần Mục mấy lần, đều là mời Tần
Mục đi ăn cơm. Tần Mục vẫn sợ nàng mời Bạch Nhược Hàm tới, có chút trốn
tránh không có đáp ứng. Nhưng hiện tại sắp qua năm nên mọi người cũng
nên gặp mặt nhau, chỉ có kiên trì đáp ứng.
Quả nhiên Hà Tinh nghe Tần Mục nhận lời thì cười nói:
- Vừa vặn em mới từ bên Tây Túc quay về, lấy chuyên đề từ thôn Tây Sơn nên vừa vặn phỏng vấn anh.
Con mắt Tần Mục sáng ngời, quả nhiên buồn ngủ gặp chiếu manh, Hà Tinh phỏng vấn rất có ý tứ.
- Được, nhưng mà anh có yêu cầu, không cho phép trang điểm ah, tất cả phải tự nhiên.
Tần Mục cười đáp ứng thỉnh cầu của Hà Tinh.
Buổi chiều Tần Mục bị Viên Khắc Chấn chơi một vố truyền ra trong bộ tin
tức. Bất kể là Viên Khắc Chấn tự mình truyền cũng tốt, người có tâm lén
truyền cũng được, Tần Mục tuổi còn trẻ đã an vị trên vị trí khoa trưởng, trong bộ tin tức người không phục hắn còn nhiều, trông thấy Tần Mục ăn
quả đắng thì hả hê.
Hạ Uyển Nhi xế chiều đi đưa văn bản tài liệu cũng nghe đến một ít tiếng
gió, trở lại phòng thì chạy tới văn phòng Tần Mục, sốt ruột nói với Tần
Mục:
- Khoa trưởng, chúng ta có nhiều người như vậy, làm sao lại chỉ có tôi
và anh là có phúc lợi? Mọi người bên dưới kéo tôi ra nghe ngóng tin tức, chúng ta cũng không thể bỏ qua như vậy a.
Tần Mục nhíu mày, dừng bút lại và cười nói:
- Cô đấy, tại sao kiên nhẫn thấp như thế? Hậu cần có hậu cần cân nhắc,
nôn nôn nóng nóng, công việc sau này phải làm từ từ, sao không biết
dẫn mọi người vượt qua cửa ải khó chứ?
- Không phải, khoa trưởng, chúng ta không thể bị khi dễ như vậy a. Phòng của chúng ta do mẹ ghẻ sinh ra, bọn họ mặc sức bóp nắn mà.
Nhìn không ra Hạ Uyển Nhi tiểu cô nương này có chút tính tình, nhưng mà
cần ở trong đơn vị học hỏi nhiều hơn, có chút chuyện đã không chịu được, về sau nếu đi lên cao mà bị chút chuyện này làm nghẹn thì quá mất mặt,
chẳng lẽ phản kích ngoài sáng sao? Hạ Chân an bài Hạ Uyển Nhi đến bên
cạnh Tần Mục thì dụng ý gì hắn cũng rõ, đơn giản là bảo Hạ Uyển Nhi đi
theo Tần Mục học tập cách làm việc và xử sự.
- Làm tốt công tác bản chức là được, làm gì nóng tính lớn như thế?
Tần Mục lúc này tươi cười khép văn bản tài liệu lại, nói:
- Nếu thật sự không có việc gì, tôi sẽ hỏi xem cô học tập thế nào đấy.
- Là anh tốt tính, chẳng lẽ sợ phiền phức sao?
Hạ Uyển Nhi tức giận ngồi đối diện Tần Mục, vẻ mặt khó chịu:
- Anh dù sao cũng từng là người đứng đầu một phương, từ cơ sở bò lên, bây giờ làm quan lớn thì nhát gan sao?
Tần Mục mặt trầm xuống, khiển trách:
- Đồng chí Hạ Uyển Nhi, cô xem cô đi, chẳng lẽ không phục tùng tổ chức
an bài? Chẳng lẽ tôi phải làm theo ý cô, chuyện gì cũng phải làm theo?
Hạ Uyển Nhi lập tức nghẹn lời, Tần Mục nói chuyện đúng rồi, phục tùng tổ chức an bài, đây là câu Hạ Chân khuyên bảo qua nhiều lần.
Tần Mục hừ một tiếng, nói ra:
- Tôi còn chờ cô ổn định quân tâm cho tôi đấy, hiện tại tốt rồi, cô sợ trước.
Hạ Uyển Nhi không lên tiếng, chỉ cúi đầu cắn môi, tuy nóng tính đã giảm nhưng tính tình trẻ tuổi vẫn còn.
Tần Mục trầm mặt, nói ra:
- Như vậy, cô đi tới bộ hậu cần một chuyến, chúng ta cần một ít thiết bị mới, những chuyện này phải xử trí trước năm mới. Cái gì cũng có thể
phóng ở phía sau, nhưng công tác nhất định đặt trước, sửa sang một phần
và đưa tới cho tôi phê duyệt.
Hạ Uyển Nhi thấy Tần Mục không có ý tiếp tục, đành phải bất đắc dĩ đứng
lên đi ra ngoài. Thời điểm nàng đi tới cửa thì Tần Mục còn gọi nàng lại, dặn dò:
- Nhớ kỹ, mỗi dạng thiết bị đều phải chuẩn bị một phần phụ tùng thay thế.
- Khoa trưởng, cái này...
- Vì công tác, phải làm.
Tần Mục giọng trầm thấp:
- Làm gì cũng phải cân nhắc chuyện xảy ra sau đó, nhớ kỹ, mỗi thứ hai phần.
Hạ Uyển Nhi khó hiểu rời khỏi văn phòng Tần Mục. Tần Mục lúc này rút
thuốc ra, tựa vào ghế làm việc, khóe miệng tươi cười nghiền ngẫm. Viên
Khắc Chấn gây khó khăn cho hắn, nếu như cứn rắn lấy thì nhất định bị
người ta chỉ trích, làm việc này lớn lên, nếu Viên Khắc Chấn nói sang
chuyện khác thì đây lại thuộc chuyện của mình.
Sau khi Hạ Uyển Nhi đi ra ngoài, không qua một giờ đã mang theo hai trang giấy đi vào, đặt nó lên bàn công tác của Tần Mục.
Tần Mục cầm lên xem xét, trên đó chỉ có một ít đồ tinh quý, khẽ đếm thì cũng hơn mười mấy vạn đồng, nói:
- Chỉ có nhứng thứ này!