Ads Cố Ngọc Trữ bị Tần Mục làm ra vẻ này thì cười lên, giống như vô tâm hỏi:
- Tần chủ nhiệm, chúng ta tới Thanh Thủy tra cái gì?
Mí mắt Tần Mục rủ xuống, che dấu tinh quang trong mắt mình, Cố Ngọc Trữ
lúc này tới đây chính là tìm tòi trước khi hành động, nữ nhân này trong
lòng chỉ sợ có không ít tâm tư. Người khác đều dựa vào tư duy quan
trường phỏng đoán tâm tư của Tần Mục, mà với tư cách kiểm sát trưởng Cố
Ngọc Trữ lại không như vậy. Nàng đầu tiên nghĩ đến không phải Tần Mục áo gấm về nhà mà khoe khoang, mà là cho rằng Tần Mục tới đây tìm lỗ thủng
của quan viên, tới tra chuyện khuất tất. Tuy nàng phỏng đoán không trúng nhưng mà còn kém không xa. Tần Mục đúng là có ý định bắt đầu từ sông
Mẫu tra chuyện trong tỉnh Tây Túc này, tra rõ những công trình sai trái ở đây.
- Tốt, sắc trời đã muộn, sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có công tác phải làm.
Tần Mục đổi chủ đề khác, thò tay vỗ bàn lên lớp giảng giải, thấp giọng nói ra:
- Xem là được rồi, không nên suy nghĩ quá nhiều, nếu như ngày mai ảnh hưởng tới công tác thì tôi sẽ báo cấp trên đấy.
Tần Mục không có trực tiếp trả lời vấn đề của nàng, nhưng cũng không có
phê bình nàng hỏi thăm, Cố Ngọc Trữ đang nhắm nuốt ý của Tần Mục. Tổ
hiệp tra này do Tần Mục làm chủ nhiệm, nhưng trong kinh thành không có
biên chế này, đợi đến lúc nhiệm vụ chấm dứt sẽ giải tán, cho nên danh
hiệu này còn chưa được quyền nói chuyện với lãnh đạo, vì vậy có người sẽ dùng thủ đoạn nhỏ muốn tra xét hướng đi của tổ hiệp tra. Tần Mục lập lờ nước đôi đang nói cho Cố Ngọc Trữ biết suy đoán của nàng có một chút
tinh chuẩn, chuyện này cũng đại biểu Tần Mục đang duỗi cành ô-liu, tỏ
thái độ hữu hảo với Cố Ngọc Trữ.
Nói sau Tần Mục rốt cuộc vẫn dùng danh nghĩa lãnh đạo, là người cao nhất của tổ hiệp tra, bốn người khác không có tin tức gì, khả năng sẽ né qua hắn. Nếu như có hữu nghị với Cố Ngọc Trữ thì tương đương đại biểu có
tai mắt trong tiểu tổ này, có chút chuyện hắn không thấy và nghe được,
thông qua miệng của Cố Ngọc Trữ sẽ biết rõ.
Cố Ngọc Trữ vội vàng nhận lời cầm sách lên, cáo biệt Tần Mục xong và xoay người đi ra cửa thì hỏi:
- Tần chủ nhiệm, chúng ta có nên đi thành phố Cổ Bá hay không? Tôi có
bạn học bên đó, lúc trước có nghe tin tức của người đó, phải qua đó làm
thịt hắn một trận.
Thành phố Cổ Bá nằm gần dãy núi Lạp Cổ, núi tuyết nơi đó là đầu nguồn
của sông Mẫ, tự nhiên cũng nằm trong kế hoạch của Tần Mục. Tần Mục lúc
này nhíu mày lại, Cố Ngọc Trữ đã cảm nhận được ý tứ trong lời của mình
nói, nói rõ mình có bạn ở đó chính là tỏ vẻ tiếp nhận tình hữu nghị. Thế nhưng mà Tần Mục giờ phút này đang cẩn thận, tự nhiên sẽ không nói lời
này ra ngoài, mà là vừa cười vừa nói:
- Chúng ta phải đi theo chỉ đạo hành động của cấp trên, thành phố Cổ Bá
phải đi rồi, ở Tây Túc nhiều năm nhưng không có cơ hội, hy vọng lần này
có thể bù đắp được tâm nguyện.
Cố Ngọc Trữ lên lên, lại rời đi.
Tần Mục chậm rãi đóng cửa và ngồi trên ghế sa *** trầm tư. Nhìn qua động tác của tổ hiệp tra này không chỉ có mình biết, rất nhiều người cũng
bắt đầu suy đoán. Vô duyên vô cớ đột nhiên xuất hiện tổ hiệp tra, tuy
mục đích của nó chỉ truyền lưu trong số ít người, nhưng mà có không ít
người giỏi luồn cúi lại suy nghĩ lung tung.
Tiến độ nhất định phải nhanh hơn một chút, chuyện này không thể trì hoãn quá lâu. Tần Mục quyết định ngày mai sẽ đi huyện Tây Bình. Chỗ đó có
người để dùng. Lần này tra rõ phi thường gian khổ, tổ hiệp tra cũng có
chút ít quan liêu, không phải cẩn thận thì có người che dấu tai mắt đưa
ra quyết định gì đó, tránh cho người có ý chí nhìn ra mục đích của tổ
hiệp tra. Vì vậy Tần Mục đến huyện Tây Bình có mục đích cuối cùng không
phải là vì đè ép Diệp Thạch Bình, mà là gặp một người quen cũ ở thôn Tây Sơn.
Cùng lúc đó trong gian phòng khác của khách sạn, Hoàng Đào Ba cùng Ngô Phượng Hà đang thấp giọng thương lượng chuyện gì đó.
Rạng sáng ngày thứ hai Quách Tự Tại tinh thần no đủ đi vào khách sạn.
Đối với Quách Tự Tại, Tần Mục vẫn rất ưa thích. Nếu người này có năng
lực và thể lực, muốn ánh mắt có ánh mắt, đi theo Bạch Quang Lượng cũng
phi thường tốt, làm việc tiến thoái có độ. Thay Tần Mục cắm rễ ở tỉnh
Tây Túc, không thiếu được phải bồi dưỡng dòng chính. Nhưng giờ phút này
cũng chỉ có Quách Tự Tại ở lại thành phố Thanh Thủy, luyện và luyện một
chút xem như bồi dưỡng tương lai.
Quách Tự Tại tự nhiên khong có khí lực chú ý Tần Mục. Lúc trước hắn ở
bên người Bạch Quang Lượng rút ra ngoài là có ý trải đường cho Tần Mục,
nhưng mà cuối cùng Tần Mục cùng Bạch Nhược Hàm không có thành đôi, tác
dụng của hắn không phát huy được, Tần Mục lúc này nhảy lên vài cấp, đảo
mắt trở thành quan chức ở kinh thành. Hắn sáng sớm tới chính là thám
thính khẩu khí của Tần Mục, phỏng đoán xem cấp trên có ý dùng bản thân
mình hay không.
Tần Mục lần này lấy trong túi xách gói thuốc gấu trúc đưa cho Quách Tự
Tại, cũng không có nói cái gì, gói thuốc gấu trúc này nói rõ vấn đề rồi. Quách Tự Tại trân trọng đặt gói thuốc vào trong túi, ngược lại lắng
nghe Tần Mục chỉ điểm.
Tần Mục cầm một điếu thuốc CN đưa cho Quách Tự Tại, Quách Tự Tại vội
vàng châm thuốc cho Tần Mục. Tần Mục nhả khói mù, chậm rãi nói:
- Tự Tại a, chúng ta cũng quen biết đã lâu, có mấy lời tôi không có che dấu.
Quách Tự Tại liên tục gật đầu, nịnh nọt nói:
- Tần chủ nhiệm, ngài cứ dạy bảo.
Tần Mục mỉm cười, nói ra:
- Ngày hôm qua tôi thấy Diệp phó bí thư ở thành phố Thanh Thủy này có
chút ít thất bại. Tự Tại à, chúng ta làm người cầm đầu dân chúng, cũng
không thể làm ra âm mưu quỷ kế gì.
Tần Mục nói lời này chính là khách sáo mà thôi, trong thường ủy không có đối cho gay gắt, làm sao có thể đạt thành cân đối chi đạo của trung
ương, làm sao có thể khiến lãnh đạo trực thuộc yên tâm được?
Quách Tự Tại cúi đầu cân nhắc ý của Tần Mục, trong lời khách sáo này lại có ý tứ nhắc nhở quan viên cấp dưới. Tần Mục cũng không khiến hắn tốn
nhiều đầu óc, lúc này nói thêm:
- Diệp phó bí thư này này tôi vẫn quen thuộc. Anh ta có năng lực, có
nhiệt tình, lúc trước tại Bắc Liêu lãnh đạo huyện Thanh Thao ngay ngắn
rõ ràng, kinh tế tăng lên trên phạm vi lớn, rất khiến cho tôi bội phục.
Những lời này nói rõ Diệp Thạch Bình có năng lực cùng thực lực, nghe vào trong tai Quách Tự Tại thì phân tích lại Diệp Thạch Bình người này, hắn tự nhiên sẽ lưu tâm.
Quách Tự Tại nói như thế nào cũng là người của Tần Mục, vì vậy Tần Mục
cũng không muốn Quách Tự Tại đấu với Diệp Thạch Bình và đắc tội người ta quá sâu, nhưng không muốn Quách Tự Tại bị đối phương bắt tù binh, đây
là nan đề, Tần Mục phải cân nhắc cả hai.
- Nhưng mà Diệp phó bí thư này có thời điểm quá cấp tiến, với tư cách
người nắm mảng kiến thiết thành phố, cần phải lưu tâm nhiều, nhắc nhở
anh ta đôi chút. Dù sao ai cũng không phải Gia Cát Lượng, luôn luôn có
chỗ cân nhắc không chu toàn.
Tần Mục cười tủm tỉm nói ra.