Thanh Quan

Chương 484: Chương 484: Phòng Trung Hoa ăn mảnh. (2)




Cả nhóm thanh niên cười lên ha ha, ngữ khí cùng vẻ khinh thường khiến sắc mặt mấy người mặc thường phục phi thường khó xem. Với ánh mắt bọn hắn, nhóm thanh niên chỉ là côn đồ không biết trời cao đất rộng, lại không có bối cảnh gì.

Vì thế một người tức giận lấy cái còng chụp tay thanh niên kia khóa lại. Ngay lập tức liền chọc phải tổ ong vò vẽ, vừa xuất còng ra thì người mặc thường phục kia phải nói được tội danh rõ ràng, đương nhiên nhóm thanh niên không đồng ý, giữ lại thanh niên bị còng tay lớn tiếng tranh luận với nhóm mặc thường phục kia.

Từ Na ngồi nơi đó hiểu được nhóm thanh niên kia chỉ sợ là người mà Tần Mục an bài, tuy rằng nàng không biết Tần Mục có mục đích gì, nhưng vẫn gọi điện thoại cho Lưu Đại Hữu.

Dạo gần đây quan hệ giữa Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy đã chuyển biến tốt đẹp, Trương Thúy không nhắc đến chuyện của Từ Na, Lưu Đại Hữu cũng giả vờ không nói. Lúc này hai người ở trong nhà đang thảo luận công việc, Lưu Đại Hữu đột nhiên nhận được điện thoại của Từ Na, Trương Thúy vừa nghe trên mặt liền tức giận.

Trương Thúy cười lạnh nói:

- Có phải là tình nhân của anh hay không? Nhanh đón đi, để cho tôi nghe thử hai người lại lời ngon tiếng ngọt gì.

Lưu Đại Hữu bất đắc dĩ mở máy nghe điện thoại, nào ngờ Từ Na vừa mở miệng đã nói:

- Lưu cục trưởng, cửa hàng internet bên Thanh Thao đã xảy ra chuyện.

Lỗ tai Trương Thúy đang dán trên điện thoại, cũng nghe thấy những lời này, sắc mặt ngẩn ra. Lưu Đại Hữu đã rống lên:

- Tiểu tử nào không có mắt, ngay cả sản nghiệp mà Tần chủ tịch chăm sóc cũng không buông tha?

Từ Na nhút nhát nói:

- Hình như là người của Tần chủ tịch cùng công an huyện…

- Để tôi gọi điện cho Tần chủ tịch, cô chờ một chút!

Cơn tức của Lưu Đại Hữu bốc lên thật nhanh, vừa cúp điện thoại định gọi cho Tần Mục lại bị Trương Thúy giật điện thoại, giận dữ nói:

- Lão Lưu, đầu óc của anh làm sao vậy, suy nghĩ cẩn thận hãy gọi điện thoại!

Lưu Đại Hữu có chút choáng váng, hỏi lại Trương Thúy. Trương Thúy suy nghĩ một chút, chậm rãi phân tích cho Lưu Đại Hữu:

- Anh cũng không nhìn xem Tần Mục là người dễ nói chuyện sao? Người của hắn cùng người của cục công an huyện làm ầm ĩ trong cửa hàng internet, không có ý tứ của Tần Mục bọn hắn dám sao? Hơn nữa cho dù làm ầm ĩ, vì sao Tần Mục phải chọn internet, đây không phải tự mình đánh mặt mình? Anh đừng nghĩ nhiều đi, bụng dạ tiểu Tần gian giảo hơn hai người chúng ta rất nhiều đó. Anh cứ ở yên nơi này chờ nghe tiểu Tần điều hành, nói không chuẩn lại tặng công lao lớn cho anh đâu.

Độ mẫn cảm chính trị của Trương Thúy thật cao, nhưng Lưu Đại Hữu rất có ý nghĩ của chính mình, nói:

- Nếu chuyện này đã xảy ra, chúng ta nhiều ít cần gọi điện thoại hỏi thăm một chút đi.

Trương Thúy nghĩ một chút nói:

- Hỏi thăm thì có thể, nhưng anh đừng để lộ ra chuyện mình đã biết, chỉ nói mời hắn có thời gian đến Đằng Long cùng ăn cơm, đừng nói thêm chuyện gì khác. Đầu óc của tiểu Tần rất thông minh, hiểu được chúng ta chỉ quan tâm hắn mà thôi, sẽ không có ý nghĩ khác.

Lưu Đại Hữu chiếu theo ý tứ của Trương Thúy gọi điện cho Tần Mục, hai người trò chuyện vài câu mới cúp máy.

Vào lúc này tình huống trong cửa hàng internet có chút khẩn trương. Hai nhóm người không ai nhường nhịn, bên nhóm công an nhất định muốn bắt thanh niên kia về cục công an, mà nhóm thanh niên thì la hét mắng bọn hắn bạo lực chấp pháp tùy tiện bắt người, xô đẩy lẫn nhau, tình huống có chút không thể khống chế.

Nhóm công an không nghĩ tới đối phương cứng rắn như vậy, có gan đối kháng với bọn họ, lửa giận càng lúc càng cao, vẫn là công an có tính tình nóng nảy đá một thanh niên ngã xuống đất, kêu lên:

- Thành thật một chút cho tôi, bằng không bắt hết các anh đi vào!

- Công an động thủ đánh người, công an động thủ đánh người!

Nhóm thanh niên như ngại tình thế không loạn, còn lớn tiếng hét to lên. Vừa hét lên lập tức làm nhóm công an giận dữ, lấy ra còng tay đem bảy tám thanh niên khóa lại. Nói tới cũng thật kỳ quái, tuy nhóm thanh niên gây cãi lớn tiếng, nhưng khi bị còng thì hết sức phối hợp, không khỏi làm nhóm công an trào phúng không thôi.

- Dừng tay! Các anh dựa vào cái gì bắt người, các anh có lệnh bắt hay sao?

Một thanh âm thanh thúy truyền đến, một cô gái trang điểm thật xinh đẹp đứng bật dậy chỉ vào nhóm công an kêu to.

- Bọn hắn quấy nhiễu trị an, hẳn phải bắt vào cục công an tỉnh lại vài ngày!

Một gã công an hồi đáp.

- Người ta tiêu tiền lên mạng, làm sao gọi là quấy nhiễu trị an? Không phải nói chuyện lớn tiếng một chút thôi sao, có chuyện gì không được, bản thân tôi nhìn thấy anh…

Cô gái chỉ vào gã công an kia nói:

- Anh đánh người không có lý do, nếu anh đã mặc bộ quần áo kia, thì phải lập tức cởi ra, hôm nay anh không mặc bộ quần áo kia lại làm như vậy, tôi có thể tố cáo anh!

Mấy gã công an nhất thời há hốc mồm, cô gái này nói chuyện có vẻ như thật có đạo lý. Bọn hắn đi tới nơi này là phụng lệnh của Viên Xuân Bách, không có ghi chép trong hồ sơ hành động của công an, nếu thật sự có người đi tố cáo bọn hắn lạm dụng chức quyền, ấu đả quần chúng là chuyện phi thường hợp lý. Một người thấp giọng nói:

- Bắt luôn trở về, đến lúc đó chỉnh lý một chút, xem nàng còn dám gọi bậy hay không!

Mấy gã công an đánh giá cô gái, thấy nàng mặc quần áo thời trang lại trang điểm thật diễm lệ, nhìn qua thật giống những cô gái bán thân. Gã công an đầu lĩnh gật đầu, đưa giấy chứng nhận ra trước mặt cô gái nói:

- Chúng tôi hoài nghi cô làm mua bán mại dâm phi pháp, theo chúng tôi đi một chuyến đi.

Ánh mắt cô gái nhất thời trợn to, chỉ vào mũi của mình, không thể tin được hỏi:

- Tôi?

- Đương nhiên là cô, đi theo chúng tôi một chuyến đi!

Vô luận cô gái kháng nghị thế nào hay giãy dụa ra sao vẫn không phải đối thủ của nhóm công an kia, bị bọn hắn lôi kéo ra xe chạy về cục công an cùng nhóm thanh niên bị bắt giữ kia.

Chờ sau khi hết thảy chấm dứt, lúc này Từ Na run rẩy gọi điện cho Tần Mục, nhỏ giọng nói:

- Tần chủ tịch, bọn hắn mang đi vài người, còn có một cô gái.

Phó bí thư thành phố Đằng Long Phòng Trung Hoa cảm thấy được, lần này đoàn đại biểu Triều Tiên đưa ra quan hệ hợp tác với thành phố Đằng Long ở thủ đô chính là cơ hội ngàn năm một thuở, đã hoàn toàn giao hết tâm tư vào chuyện đó. Trương Lệ Na lấy được tin tức từ chỗ Tần Mục làm cho hắn nhảy nhót không thôi, nhưng không nói ra, chỉ dặn dò Trương Lệ Na phải cẩn thận giữ bí mật, đừng nhắc với ai chuyện này.

Ý đồ Tần Mục lộ ra tin tức Phòng Trung Hoa rất rõ ràng, cũng biết Tần Mục là một đầu mãnh hổ chưa trưởng thành, cùng hắn hợp tác rốt cục có đáng giá hay không là chuyện rất đáng bàn bạc cân nhắc, vì vậy vẫn luôn kéo mãi không đưa ý kiến.

Vừa lúc Vạn Hữu Niên lại bị trúng gió, Phòng Trung Hoa đánh bại đối thủ Tô Ký Bắc đảm nhiệm quyền bí thư thành ủy Đằng Long, như vậy thiên thời địa lợi nhân hòa đều tập trung trong tay Phòng Trung Hoa, cho dù trong lòng hắn cảm giác làm như vậy thật mạo hiểm, nhưng lại thật đáng giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.