Thanh Quan

Chương 365: Chương 365: Phù du rãnh rỗi




Cao Phái nghe Tần Mục nói không có chút hối hận thì thở dài một tiếng. Thời điểm dừng nói chuyện thì Cao Phái tiết lộ cho Tần Mục một tin tức, năm nay Cao Bằng sắp kết hôn, hôn sự cử hành ở kinh thành. Tần Mục thiệt tình chúc mừng Cao Phái, đồng thời hắn cũng biết Cao Bằng lão thất sắp kết hôn, tuổi mình và hắn không khác nhiều. Hắn u oán thở dài một tiếng giống như sắp mang xiềng xích lên người.

Sau khi cúp điện thoại và Tần Mục cảm thấy tâm thần không tập trung, có cảm giác chuyện gì đó sắp diễn ra, liền gọi Cừu Tiểu Thiền và Cừu Tiểu Bằng đi cơ sở. Tần Mục có đôi khi làm việc trầm ổn, nhưng nói xuống nông thôn thì hấp tấp, một tia cũng không chút do dự. Nơi giao giới giữa Thành phố Đằng Long cùng huyện Lan Trữ hắn không có hứng thú đi, bên kia đều là người của thành phố làm chủ, treo nhãn hiệu huyện Lan Trữ hấp dẫn thương nhân mà thôi, Tần Mục tới đó cũng bị đám người cục chiêu thương của thành phố mới đi lên nói chuyện, không có ý nghĩa. Hắn vẫn muốn nhìn một ít địa phương phía đông nam láng giềng huyện Lan Trữ, chỗ đó có phiên chợ mậu dịch hai bên, cho tới bây giờ đến huyện Lan Trữ quá bận rộn làm vững chắc địa vị ở huyện Lan Trữ, cũng không có cơ hội đi qua, hôm nay tâm huyết dâng trào cho nên đi thị sát cũng không tệ, xem như buông lỏng tâm tình.

Chạy trên đường nhựa tới chợ phiên, Tần Mục nhìn cảnh sắc bên ngoài và tán thưởng. Tần Mục nói:

- Năm đó gia gia của tôi dẫn theo bộ đội vượt qua sông Áp Lục này đánh địch, sông rộng như vậy mà qua được đúng là kinh tâm động phách.

Hai chị em Cừu gia là thân cận của Tần Mục, hắn nhất thời cảm khái cũng không có che giấu. Cừu Tiểu Bằng vững vàng cầm lái, vừa cười nói ra:

- Tần ca, vì bọn họ giúp đám tiểu bối chúng ta cả, hiện tại chúng ta có đường lớn đi còn hạnh phúc hơn họ nhiều.

Tần Mục gật gật đầu, như có điều suy nghĩ nói ra:

- Đúng vậy, lúc ấy bọn họ cũng không nghĩ lúc này mới bao lâu mà đất này sinh ra biến hóa lớn như vậy

Tần Mục vấn đề nhìn như đơn giản. Cừu Tiểu Bằng lập tức im lặng, Cừu Tiểu Thiền nhìn Tần Mục và nhập thần.

Tần Mục thở dài một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, bảo Cừu Tiểu Thiền tới nơi thì đánh thức mình. Hắn không giống như chàng trai trẻ tuổi, mới tới nơi nào đó thì tán thưởng phong cảnh. Hắn biết rõ bên kia Triều Tiên chính là quốc gi đỏ, trừ nhiên đại bốn mươi năm mươi ủng hộ Trung Quốc, truyền thông các quốc gia khác không thể tiến vào, hắn còn nhớ rõ chừng hai chục năm sau trên bản đồ vệ tinh google không tìm thấy thành thị nào của Triều Tiên thì rất khoa trương.

Triều Tiên có chính sách kinh tế bế quan tỏa cảng, tới thế kỷ hai mươi mốt vẫn khó khăn, Tần Mục đã biết rõ chuyện về sau, hiện tại phòng ngừa chu đáo, cũng vì dân chúng huyện Lan Trữ tìm kiếm cơ hội làm giàu.

Lúc này cũng tới phiên chợ, từng chiếc ô tô vạn tải đang đổ ven đường khiến mặt đường chen chúc. Tần Mục chợp mắt cũng cảm thấy tốc độ lái xe cũng chạm lại, liền mở to mắt hỏi:

- Đến?

Cừu Tiểu Bằng nói:

- Còn không có, hiện tại đang thời gian dỡ hàng cho ngày mai, cho nên con đường hơi chật.

Xem ra Cừu Tiểu Bằng làm việc không tệ, ngay cả những chuyện này cũng thăm dò ra được, Tần Mục gật gật đầu, rất là thoả mãn biểu hiện của Cừu Tiểu Bằng. Cừu Tiểu Thiền ở bên cạnh cao hứng nhưng cũng ưu tư, đệ đệ trong lòng Tần Mục có địa vị cao nhưng mình càng ngày càng xa cách Tần Mục.

Tần Mục tự nhiên không biết Cừu Tiểu Thiền đang xoắn xuýt, hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cảnh tượng khí thế ngất trời khiến tâm tình hắn cởi mở, nhìn Cừu Tiểu Bằng nói ra:

- Sang bên kia tìm chỗ đỗ xe, chúng ta đi xuống xem một chút.

Cừu Tiểu Bằng lái xe tìm một góc nhỏ, chỉ chốc lát sau ba người đi qua con đường dõ hàng. Tần Mục lúc thì ngừng chân lại trò chuyện với mấy người vài câu, từ trong lời của bọn họ thì hắn nghe được bọn họ rất thỏa mãn. Người dân rất thuần phác, chỉ cần có một chút lợi ích thực tế đã khiến bọn họ thỏa mãn rồi.

Tần Mục không có nghe bọn họ đánh giá cán bộ hương trấn như thế nào, chuyện này chính là chỉ cần chính sách đúng chỗ và có đôi chút thủ đoạn thao tác nhỏ là được, hắn không hỏi qua. Hắn đã từng ở cơ sở cho nên biết rõ công tác cơ sở là khó làm nhất, hắn chỉ cần đi dạo thấy xe vận tải ra vào và người dân tươi cười là đủ rồi.

Đúng lúc Tần Mục đứng lại tán gẫu ở một chiếc xe vận tải thì một âm thanh ô tô chói tai từ xa truyền tới. Tần Mục nhìn thấy ý tứ hàm xúc trên mặt của người lái xe, nhìn qua hướng âm thanh. Chỉ thấy một xe ô tô thể thao màu xanh ngọc đang chạy tới, tiến thẳng vào trong chợ.

Tần Mục nhíu mày, không vui nói ra:

- Ai vậy to gan như vậy, không ngờ ở chỗ đông người như vậy chạy nhanh thế, vạn nhất gặp chuyện không may thì sao?

Lái xe nghe Tần Mục nói như vậy thì cười ha hả, nhìn Tần Mục giải thích:

- Anh khoan hãy nói, mỗi tháng vào mấy ngày này chúng tôi đều ngóng chiếc xe này tới đấy.

Tần Mục khó hiểu, vội vàng hỏi thăm nguyên do. Thời điểm hắn quan sát thì toàn thân tỏa ra quan uy, lúc ở giữa quần chúng thì quan uy thu liễm lại chẳng khác gì sinh viên. Nhất là kính màu trà, tự nhiên mang theo khí chất nho nhã, làm cho người ta vui vẻ nói chuyện với hắn.

Chủ xe chỉ vào chiếc xe màu xanh ngọc đó và nói:

- Người nọ ở bên kia, mỗi tháng đều tới chợ này lựa ra vài món. Có đôi khi cao hứng thì có khả năng cô ta bao cả xe. Những chủ xe chúng tôi đều mong mình được lọt vào mắt cô ta. Vì sao chúng tôi lựa chọn dỡ hàng ở đây? Đó là bởi vì cô ta bắt đầu chạy tới từ con đường đó, sau đó lại từ đường này quay về.

Nói xong lái xe chỉa chỉa con đường nhựa hai chiều.

Tần Mục cười nói:

- Trách không được tôi nói vì sao có nhiều người lựa chọn đổ xe ở đây thế, thì ra là mọi người tranh bán hàng nha.

Lái xe cười nói:

- Không có việc gì thì ai nguyện ý đậu xe ở đây, qua mấy ngày cô ta rời đi thì mọi người sẽ qua bên kia dỡ hàng.

Tần Mục mỉm cười gật gật đầu, đưa cho chủ xe một điếu Hongtashan, hai người lại lại nói tào lao một chút và Tần Mục liền dẫn chị em Cầu gia đi qua bên kia.

Hắn thấy chiếc xe màu xanh ngọc kia đậu ven đường, Tần Mục đi tới nhìn một chút, là BMW. Tại Triều Tiên có xe BMW cũng không phải là không được, dù sao xã hội nào cũng có phân hóa giàu nghèo. Hắn buồn bực chính là người lái xe này ngay cả chìa khóa còn không lấy ra, mặc cho nó nằm trong ổ khóa mà ai cũng thấy.

Cánh rừng lớn loài chim nào cũng có. Mặc dù Tần Mục sinh ra lòng hiếu kỳ với chủ xe, nhưng cũng không ảnh hưởng tới bước chân của hắn. Hắn và chị em Cừu gia xuất CMND và chứng nhận công tác đưa cho quân nhân canh gác xem, liền đạt được tiến tư cách tiến vào chợ. Quan binh nói cho hắn biết trong phiên chợ này ngàn vạn lần không được phát sinh cãi cọ với người Triều Tiên, chuyện đó sẽ khiến mâu thuẫn tăng cấp, đây là điểm mà quân đội và thương nhân đều tuân thủ, cũng muốn Tần Mục nếu muốn mua cái gì đó thì trực tiếp mua lại, không cần cò kè mặc cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.