Thanh Quan

Chương 196: Chương 196: Quá tam quan. (1)​




Trong mắt Mộ Băng Đồng lộ ra tia tức giận, nhưng quy định của công ty hàng không làm cho nàng phải lộ ra nụ cười ngọt ngào, dùng thanh âm ôn nhu chức nghiệp nói:

- Tiên sinh, phi cơ đang cất cánh, thỉnh chú ý an toàn, phải nhớ cài dây an toàn.

Tần Mục cười khổ một tiếng, hít sâu một hơi, đem tâm tình mất mát của mình thu liễm. Thủ đô, không biết cần đánh một chiến dịch như thế nào.

Đến thủ đô đã là giữa trưa, Tần Mục nhìn đồng hồ, quyết định tìm chỗ đặt chân trước, chờ sau khi Ông Văn Hoa đến tụ lại mới đi gặp Tần lão gia tử.

Đứng ngay cửa phi trường quốc tế, hắn làm ra động tác vươn vai, cảm giác bả vai bị người vỗ nhẹ, nhìn lại, Mộ Băng Đồng đang thở dốc đứng ngay sau lưng hắn, một tay chống nạnh, bộ dáng như thở không ra hơi.

Tâm tình Tần Mục đột nhiên vui tươi, có thể là vì biểu tình của Mộ Băng Đồng quá mức đáng yêu, hắn xòe tay nói:

- Sao vậy, chẳng lẽ tôi không có mua vé máy bay sao, cần cô phải đuổi theo đi ra?

Mộ Băng Đồng thở dốc vài hơi, vươn ngón tay chỉ vào hắn cười nói:

- Luôn là như vậy đi, Tần Mục, rốt cục anh đang làm gì vậy, sao liên tục bay tới bay lui đây?

Tần Mục gãi gãi đầu nói:

- Tôi không phải đã nói với cô sao, tôi là cán bộ cơ quan.

- Nói dối!

Mộ Băng Đồng nói:

- Cán bộ cơ quan có rảnh rỗi như anh sao? Tôi nói anh biết, đừng tưởng rằng mình có chút tiền thì đem việc ngồi máy bay biến thành chức nghiệp, còn trẻ tuổi nên làm việc cho đàng hoàng một chút. Nhìn quần áo của anh kia, bao nhiêu ngày rồi không thay đổi, vừa nhìn cũng biết giả bộ làm người giàu có.

Tần Mục nhất thời không nói gì, hắn thật sự không biết vì sao Mộ Băng Đồng lại nghĩ hắn giả vờ làm người giàu có. Hắn nhún vai, tỏ vẻ không còn gì để giải thích.

Mộ Băng Đồng thấy Tần Mục không nói lời nào, càng thêm kiên định ý nghĩ của mình, đắc ý hô to một tiếng:

- Thủ đô, quê quán của tôi, rốt cục đã có thể không cần bay tuyến này.

Tần Mục vẫn cho rằng Mộ Băng Đồng là người Tô Nam, khẩu ngữ cũng không giống thủ đô, kỳ quái hỏi:

- Khẩu âm của cô nghe thật khó hiểu.

Mộ Băng Đồng cười đắc ý cười, dùng khẩu âm thủ đô nói:

- Anh biết cái gì, ở bên ngoài phải giả vờ thục nữ, khẩu âm con gái Tô Nam luôn làm người yêu thích, sẽ ít bị người gây khó xử.

Tần Mục cười khổ, nguyên lai vị tiếp viên hàng không này có không ít tâm tư, hắn đã xem thường nàng.

Mộ Băng Đồng hỏi Tần Mục muốn đi đâu, hắn nói cần ở phi trường đợi người bởi vì cần bàn công việc. Mộ Băng Đồng liền cảnh cáo hắn mau nhanh về nhà tìm công tác sau đó cưới vợ, đừng cả ngày chạy loạn khắp nơi, sau đó lắc lắc eo nhỏ giẫm giày cao gót mang theo hương thơm ngào ngạt rời đi.

Tần Mục ước hẹn Ông Văn Hoa gặp mặt ở khách sạn ngoài phi trường, đi qua gọi ly cà phê ngồi nơi đó lẳng lặng chờ đợi.

Khi Ông Văn Hoa đến trời đã sắp tối, bà chỉ phái một nhân viên đến đón Tần Mục đưa tới khách sạn Vương Phủ Tỉnh. Hiện tại với địa vị thân phận của Ông Văn Hoa, đương nhiên sẽ có đội cẩu tử theo dõi, khi Tần Mục đang thưởng thức thức ăn tinh mỹ của Vương Phủ Tỉnh, bà vẫn còn ở trong thủ đô cùng đội cẩu tử chơi bịt mắt bắt dê đâu.

Ngày hôm sau Tần Mục mới gặp mặt Ông Văn Hoa. Bà vẫn cao quý xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong phạm của nữ cường nhân.

Nhưng khi đến gần chỗ ở của Tần lão gia tử tại ngoại ô, thân thể Ông Văn Hoa không tự giác run rẩy lên, phảng phất như đang kích động, lại giống như khẩn trương. Tần Mục nắm chặt tay bà, thản nhiên nói:

- Mẹ, nhìn thấu một chút. Chúng ta là người, bọn họ cũng là người, không cần phải ăn nói khép nép.

Ông Văn Hoa nghe được câu nói bình thản của Tần Mục, tâm tình chậm rãi lắng đọng lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua thần tình kiên nghị của hắn, nhịn không được thầm thở dài. Không thể tưởng được tâm tính của Tần Mục vững chãi như thế, bà làm mẹ mà còn kém hơn con của mình.

Trong lòng Tần Mục cũng khẩn trương, chỉ là không biểu lộ ra ngoài. Thanh danh của Tần lão gia tử có được địa vị cực cao trong lẫn ngoài nước, có không ít quân chủ tiểu quốc chỉ vì gặp mặt lão gia tử mà cảm thấy thấp thỏm bất an, đánh giá của đại quốc đối với Tần lão gia tử cũng khá cao. Sắp đối mặt cùng một vị lão nhân như vậy, trong lòng ai không bất an?

Nơi ở của Tần lão gia tử nằm ở trọng khu quân sự đặc thù, nơi này được canh gác nghiêm ngặt, nếu không có văn kiện chứng minh muốn đi vào chính là nằm mộng. Hoàn hảo lão gia tử đã dặn dò cảnh vệ nên mẹ con Tần Mục mới có thể tiến vào bên ngoài nơi ở của lão gia tử.

Lão gia tử ở bên ngoài đại viện, hoàn cảnh thật u nhã. Mặc dù hai bên đường hàng ngô đồng đã rụng lá, có vẻ trụi lủi, nhưng tường vây chung quanh đại viện lại che kín thanh tùng, làm tăng thêm khí tức màu xanh biếc mùa đông. Đại viện này bắt chước phong cách nguyên quán của Tần lão gia tử, Tần Mục từng gặp qua trong ti vi, bố trí phi thường mộc mạc, giống như thái độ làm người của Tần lão gia tử.

Ngoài cửa lớn có hai gã cảnh vệ canh gác, đang cảnh giác nhìn mẹ con Tần Mục.

Rốt cục Ông Văn Hoa cũng là phụ nữ, đứng trước cửa viện bà chỉ tiến vào một lần, do dự thật lâu mới run rẩy thanh âm nói:

- Tiểu Mục, mẹ…mẹ có chút sợ hãi.

Tần Mục mỉm cười, an ủi vỗ vỗ lên tay mẹ mình, đi tới cách cảnh vệ chừng ba thước, đem thân phận hai người thông báo một chút, cũng lấy ra giấy căn cước. Sau khi được cảnh vệ cho phép, Tần Mục dìu Ông Văn Hoa đẩy ra cánh cửa lớn bằng gỗ.

Vừa đi vào đại viện, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi tới, đánh giá mẹ con Tần Mục từ trên xuống dưới chốc lát, khóe môi lộ tia mỉm cười, nói:

- Mợ, tiểu biểu đệ, hai người đã tới?

Tần Mục biết người này, đây là con trai của cô ba tên Cao Bằng, hiện tại đảm nhiệm chức vụ bí thư thành ủy thành phố địa cấp tỉnh Trung Nguyên, lần này nghe nói Tần gia có người nhận tổ quy tông nên rút thời gian chạy trở về.

Cao Phái là người liên hệ nhiều nhất với Tần Mục, Cao Bằng tự nhiên cũng thấy thân cận với hắn. Hai người trò chuyện chốc lát, Cao Bằng thần bí nói với hắn, muốn vào Tần gia cả ba vị cô mẫu đều chuẩn bị đòn sát thủ, muốn Tần Mục phải xông qua tam quan.

Tần Mục nghe được có chút đau đầu, Ông Văn Hoa càng khó chịu nổi. Vô luận ở Mỹ bà có được bao nhiêu thanh danh, nhưng đứng trước mặt Tần lão gia tử tuyệt đối không có chút dũng khí để nói chuyện, hết thảy tài năng thương trường ở trước mặt cơ cấu chính phủ đều là vô căn cứ. Nghe được lời nói của Cao Bằng, Ông Văn Hoa không khỏi kéo tay Tần Mục bối rối.

Tần Mục mỉm cười, chậm rãi nói:

- Dựa theo vai vế tôi hẳn nên gọi anh một tiếng thất ca, đúng không?

Cao Bằng gật đầu đáp:

- Ở lứa của chúng ta, cộng thêm cậu là mười một người, tôi sắp xếp thứ bảy, cậu cũng không phải nhỏ nhất, sắp xếp thứ tám, bên dưới còn ba biểu muội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.