Tần Nguyệt Sơn không nói tiếp, nhưng Tần Mục vẫn hiểu rất rõ. Lời đồn
đãi trên phố là đối tượng chủ công của những người này, còn đám người
Tần Mục, chính là thứ ẩn sâu trong những lời đồn đó.
- Nguyệt Sơn à, có một vấn đề cậu phải chú ý , nghe nói hiện tại trong
thành phố đang làm cái gì hạng mục biệt thự cao cấp gì đó, cậu và Nhập
Hải phải phối hợp, xem xem có chỗ nào cần đặc biệt chú ý. Đây là công
trình kiểu mẫu của Uy Bình, không được xảy ra vấn đề gì.
Tần Mục úp mở đưa ra chỉ thị.
Hắn nói úp mở, nhưng Tần Nguyệt Sơn cũng không hàm hồ. Bọn họ mới tới Uy Bình, chỉ mong sao xuất hiện chuyện gì chấn động, chỉ có như vậy, mới
có thể làm cho Tần Mục nắm giữ thực quyền mau chóng trong điều động nhân viên. Hiện giờ mặc dù Tần Mục lưu lại thị ủy, nhưng đó chỉ là dùng danh nghĩa lãnh đạo chỉ huy cấp dưới, nếu như không thể nhanh chóng tiến vào hệ thống thị ủy, Tần Mục sẽ bị cô lập. Khi đó, con cờ Bạch Quang Lượng
sẽ mất đi tác dụng tương ứng trên vị trí chiếm lấy. Lúc này cách nhiệm
kỳ mới còn hơn một năm, Mộ Thiên Các đã nắm hết quyền hành, ôm đồm đảng
chính thị chính, nếu để hắn đi tới vị trí bí thư thị ủy, vậy Tần Mục ở
Uy Bình, còn có địa vị gì đáng nói? Cho dù hắn có thể được đề thăng làm
phó bí thư thứ nhất, nhưng phía trên có hai tòa núi lớn là bí thư thị ủy và thị trưởng đè ép, Tần Mục sẽ phải song tuyến tác chiến, đó là tình
cảnh rất khó khăn, vừa không thực tế.
Tần Nguyệt Sơn hiểu được, đây là Tần Mục đang thức tỉnh hắn, hiện tại
trong hạng mục biệt thự cao cấp, nhất định tồn tại tin vịt rất lớn. Chỉ
cần nắm giữ chứng cớ trong đó, Tần Mục sẽ nắm giữ được một lá bài chủ
chốt, mấu chốt là phải làm thế nào nắm bắt được chứng cớ này, và làm thế nào mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất, tạo cho Mộ Thiên Các một đòn
nặng nề.
Hai người kết thúc cuộc nói chuyện, Tần Mục vừa bước khỏi chỗ thoát
hiểm, Chu Tiểu Mai lại gọi điện thoại đến. Thì ra, ảnh đàn thiên hậu
quốc tế Tuyết Lê, nghe nói Tần Mục vừa điều đến địa phương nhậm chức,
liền đề xuất với công ty giải trí, muốn tổ chức một buổi hòa nhạc kiểu
mới ở Uy Bình. Toàn bộ buổi hòa nhạc không có âm nhạc, chỉ có ngôi sao
ca nhạc Tuyết Lê thanh xướng, trong lịch sử âm nhạc thế giới đây là
chuyện chưa từng xảy ra.
- Cô Tuyết Lê này, hiện tại cũng hơn hai mươi tuổi rồi, thư tình nhận
được hàng năm phải đến hàng tấn. Nhưng đến giờ tiểu cô nương này vẫn giữ mình trong sạch, không hề có bất cứ tiếng xấu nào, đây còn không phải
là công lao của Tần thị trưởng?
Chu Tiểu Mai có chút ghen ghét nói. Đến hiện tại nàng và Tần Mục vẫn
chưa có tiến triển thực chất, mặc dù hai người đã ôm hôn, nhưng chưa đột phá được cửa khẩu cuối cùng, điều này làm cho Chu Tiểu Mai thầm ưu tư,
dù sao nàng đã là người phụ nữ đã kết hôn, nếu thật sự chọn lựa chủ
động, lại sợ bị Tần Mục nhìn thấu, cho nên hai người cứ dằng co không rõ ràng như vậy.
- Cô nghĩ nhiều quá rồi.
Tần Mục chỉ có thể cười khổ. Hắn không phải không muốn phát sinh chuyện
gì đó với Chu Tiểu Mai, nhưng không thể vượt qua hố sâu trong lòng. Thật ra tình huống của hai người bây giờ, ngay cả Hàn Tuyết Lăng cũng đã
chấp nhận, còn có cái gì không thể tiếp tục?
- Đúng rồi, còn có nữ ca sĩ Dương Diệp, tháng trước trong buổi công bố
tin tức nói trong lòng cô ấy đã có đối tượng, nhưng không tiết lộ tên.
Giọng nói của Chu Tiểu Mai càng phát ra càng vô cùng đố kị:
- Anh nói xem, người đó có phải lại là anh hay không?
- Oan uổng.
Tần Mục vội vàng làm sáng tỏ:
- Vì bọn tôi là đồng hương ở Bắc Liêu, nên tôi mới giúp đỡ cô ấy.
Nói tới đây, trong lòng Tần Mục đột nhiên có kế hoạch, chỉ có điều kế
hoạch này vô cùng lớn, đến mức khiến hắn cũng có chút giật mình.
Chu Tiểu Mai lại nói gì đó, Tần Mục đã không còn chú ý nghe, suy nghĩ
trong lòng càng lúc càng bành trướng, càng lúc càng khéo đưa đẩy, càng
lúc càng gần như hoàn mỹ. Ở một số chỗ góc cạnh, mặc dù rất cứng nhắc,
chỉ cần ngồi với các cố vấn là có thể mài bằng.
Trong điện thoại Chu Tiểu Mai liên tục thúc giục, Tần Mục mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói:
- Tiểu Mai tỷ, bây giờ tỷ đang ở đâu?
Khẩu khí của Chu Tiểu Mai hơi chậm lại, hiện tại đã là đêm khuya, Tần
Mục nói lời này, không khỏi làm cho người ta miên man bất định. Nàng
không ngờ, mới vừa rồi còn oán hận Tần Mục không hiểu phong tình, tên
nam tử lỗ mãng này đã lấy lại tinh thần nhanh như vậy. Nhưng suy nghĩ,
cũng mười năm rồi, hắn không tiến thêm một bước nào, lẽ nào lúc này lại nghĩ thông suốt? Chu Tiểu Mai mơ mơ màng màng nói cho Tần Mục địa chỉ,
sau đó cúp điện thoại, hai tay che mặt ngồi trên ghế sa lon ngẩn người.
Nàng không nhìn thấy, trên khuôn mặt như hoa của mình đã thoáng hiện ra
nụ cười hạnh phúc.
Vừa cúp điện thoại, lại có điện thoại gọi đến. Tần Mục nhất thời cười
khổ không dứt, lại dừng cước bộ, mở điện thoại cười khổ nói:
- Hà đại ký giả, lúc này là lúc nào rồi, cô còn gọi điện đến?
- Sợ cái gì, không phải anh còn chưa ngủ sao?
Trong giọng nói của Hà Tinh tràn đầy vẻ mệt mỏi và mị hoặc:
- Đoán xem, bây giờ tôi đang ở đâu?
Giọng nói của nàng mang theo vẻ dí dỏm và đắc ý.
Hà Tinh chỉ cần lộ ra khẩu khí như vậy, Tần Mục cũng không cần phí đầu óc, trực tiếp hỏi ngược lại:
- Cô không ở Uy Bình sao?
- Thật thông minh, đáng được thưởng.
Hà Tinh hôn chụt một cái vào điện thoại, sau đó dịu dàng nói:
- Uy Bình nghe tiếng như vậy, làm sao sau khi đến, cảm giác cũng giống
như bình thường. Đây cũng là trách nhiệm của phó thị trưởng nhà anh,
không nắm chắc xây dựng thành thị.
Tần Mục nhất thời kêu oan nói:
- Tôi mới tới Uy Bình, cô đã bám sát phía sau, cho dù muốn bố trí phòng khách cho cô, tối thiểu cũng cần có thời gian?
Hà Tinh bật cười, nhỏ giọng nói:
- Bây giờ tôi đang ở đại tửu điếm Thanh Hải, anh mau đến đi.
Đại tửu điếm Thanh Hải? Tần Mục giật mình, hình như hiện tại Chu Tiểu
Mai cũng đang ở đó. Được rồi, dù sao hôm nay cũng chạy không thoát rồi, Hà Tinh đến đây, chuyện kia sẽ dễ làm hơn, vốn chuyện này sẽ phải dùng
đến chiếc thẻ đỏ ký giả CCTV của Hà Tinh. Bởi vì Hà Tinh và Tần Mục có
quan hệ mập mờ, Hà gia mấy năm qua cũng trèo lên được một bậc thang nhỏ, cũng là thủ bút của Cao Phái. Người trên quan trường cao tầng, chỉ cần
có thể lợi dụng quan hệ để phân phối, cho dù Tần Mục và Hà Tinh không
đến được bước kia nhưng Cao Phái lo trước tính sau, cũng rất có tầm mắt.
Quay trở lại phía ngoài phòng giải phẫu, ánh đèn trước phòng giải phẩu
đã tắt, Mộ Băng Đồng đang túm lấy bác sĩ cẩn thận hỏi thăm, nam nhân
đứng bên cạnh Mộ Băng Đồng khiến Tần Mục bất giác nheo mắt. Hắn hoàn
toàn không nghĩ đến, tưởng tượng vô căn cứ của mình lại trở thành sự
thật, họ Mộ quả thật vô cùng hiếm thấy.
Mộ Thiên Các đứng phía sau Mộ Băng Đồng, sau khi thấy Tần Mục, cũng có động tác vô cùng tương tự Tần Mục.