Quý Thu không rõ ý của Tần Mục nói, chỉ có thể lập lờ nước đôi nói ra:
- Tây Túc thực tế có khó khăn, tỉnh ủy cũng đang cân nhắc.
Tần Mục gật gật đầu, trầm ngâm một lát nói ra:
- Nếu như ngài có chuyện gì đặc biệt có thể phải báo cho tôi một
tiếng, tôi có người em vợ thích lái xe, cũng yêu xe, không biết có đi
theo Quý bí thư được không?
Hắn nói những lời này rất mờ mịt, không phải người trong quan trường thì chắc không nghe ra hương vị trong đó. Trong lòng Quý Thu khẽ động, hai
tay đặt lên gối phát run. Tần Mục bảo hắn tới kinh thành, còn nói cho
hắn lái xe, đây là ý gì! Bằng năng lực của Tần Mục thì em vợ của hắn cần phải đi làm lái xe sao? Em vợ đi làm lái xe, lái xe có bối cảnh lớn,
Quý Thu tại Tây Túc dù có địa vị thế nhưng mà tuyệt đối không đủ trình
độ này. Cho nên Quý Thu biết rõ sự thật quả nhiên như hắn suy nghĩ,
người sau lưng Tần Mục chuẩn bị có động tác, chuẩn bị cho Quý Thu trọng
trách.
Vốn Tần Mục có ý định phóng Hàn Tề Đằng bên người, nhưng lúc Quý Chí
Cương gọi điện thoại tới thì hắn cải biến chủ ý. Hàn Tề Đằng đứa nhỏ này trời sinh gan lớn, nhưng mà tâm kế quá nhỏ, chuyện lục đục trong khoa
không thích hợp với hắn, ngược lại không bằng thả bên cạnh mình. Dù sao
Hàn Tề Đằng không muốn tiến vào thể chế quân đội, hắn không thích bị gò
bó, không cần cả ngày nhìn sắc mặt Hàn Đại An, chỉ sợ tiểu tử này hưng
phấn không cần phải nói.
Tần Mục tiết lộ ý của mình cho Quý Thu, chính là bảo Quý Thu có chuẩn bị tâm lý.
Quý Thu thời điểm này giọng nói run rẩy:
- Nhất định nhất định, còn cảm tạ Tần khoa trưởng.
Tần Mục khoát khoát tay, cười nói:
- Như thế không cần, tôi thấy ngài nên cảm ơn cậu em vợ của tôi thì hơn.
Nói xong, Tần Mục chỉ điểm.
- Trước đây ít năm tại Bắc Liêu tôi cảm thấy công tác cơ sở bất ổn, có
một số việc chính là lãnh đạo bỏ qua ý niệm của quần chúng, chắc hẳn
phải có người tiếp nhận ý kiến của người dân. Quý bí thư, trong công
việc sau này phương diện dân sinh dân nguyện chú ý nhiều hơn, dân chúng
không phải là rác rưởi.
Quý Thu không ngớt lời đáp ứng, hai người bắt đầu phân thượng cấp hạ
cấp. Sau đó Tần Mục lại kéo việc Quý Thu tại thành phố Thanh Thủy và
phong thổ Bắc Liêu.
Lãnh đạo nói một câu ý nghĩa rất sâu xa, hiện tại Quý Thu đã có thể
khẳng định, Tần Mục đang chuẩn bị nhét mình vào vị trí trọng yếu ở Bắc
Liêu. Tần Mục bất động thanh sắc nói xong, âm thầm quan sát Quý Thu, từ
ánh mắt hắn biết rõ Quý Thu cũng đã suy tính ra chính đề, trong nội tâm
âm thầm kính nể, quả nhiên gừng càng già càng cay.
Thời điểm này chuông cửa vang lên, Hàn Tuyết Lăng mở cửa, chính là Quý
Chí Cương đang khoát tay lên vai một chàng trai hai mươi tuổi đầu đứng
ngoài cửa. Tần Mục xem xét, chàng trai này đúng là em của Hàn Tuyết
Lăng, cười rộ lên, nói:
- Nhìn xem, tôi còn sợ Tề Đằng và Chí Cương có mâu thuẫn gì đấy, xem ra có thể kề vai sát cánh được rồi.
Hàn Tề Đằng có chút sợ hãi Tần Mục, từ trong đáy lòng cảm thấy Tần Mục
rất lợi hại, cho nên hắn nghe Tần Mục cười cười nói nói thì vội vàng né
khoát tay của Quý Chí Cương, xấu hổ nói ra:
- Lăng tỷ phu, em, em...
Tần Mục cười lên ha hả, nói ra:
- Không có tiền đồ, nói chuyện cũng không lanh lợi, về sau làm sao tiến vào phòng công tác được? Tiến vào nói chuyện!
Quý Chí Cương cũng cười nói:
- Đằng thiếu qua chỗ của tôi mấy lần, lúc trước không có mắt đi ăn cơm chùa, bị Đằng thiếu đuổi, chúng ta là hai anh em nha.
Tần Mục cười nói:
- Không có gì là tốt!
Hàn Tề Đằng nháy mắt với phía Quý Chí Cương một cái, lại nghe đến Quý
Chí Cương hời hợt nói lúc trước khi quen nhau, trên mặt hiện ra thần sắc sắp gặp tử thần, cúi đầu không dám nhìn Tần Mục.
Hàn Tuyết Lăng ở bên cạnh nén giận, một tát vỗ ót của Hàn Tề Đằng, mắng:
- Sao em như chim cút vậy, em làm gì mà sợ anh rể như thế, không phải lúc em ở trong đại viện nói rất hăng sao?
Hàn Tề Đằng đỏ mặt lên, nói:
- Đó là khi em còn bé, đây không phải... Đây không phải lớn rồi sao. Lại nói thanh danh của anh rể ở kinh thành ai không sợ, ngay cả Trương nhị
thiếu gia cũng phải cúi đầu đấy.
Tần Mục thế mới biết Hàn Tề Đằng vì sao sợ mình như vậy, thì ra là chuyện của Trương Tử Bình. Hắn cười ha hả nói:
- Tề Đằng a, không phải anh nói em, công việc sau này không nên xưng mình là Đằng thiếu gì đó, tuyệt đối không được.
Một câu đã nói công tác với Hàn Tề Đằng.
Mấy người cười cười nói nói, không bao lâu thì đồ ăn được mang lên, Hàn
Tuyết Lăng cũng thu thập vị trí của mọi người. Hàn Tề Đằng bởi vì được
anh rể che chở tiến vào thể chế, trong nội tâm cũng rất vui vẻ, bữa tiệc này rất sinh động, tiến thối có độ và hào khí của bữa tiệc rất tốt, làm cho Quý Thu phi thường thưởng thức. Lúc này hắn mới biết được thì ra
Tần Mục có ý định đưa mình lên làm trợ thủ đắc lực, có một người như vậy làm lái xe, lỗ tai của Quý Thu sẽ linh mẫn hơn nhiều.
Ăn cơm xong Tần Mục bảo Quý Chí Cương cùng Quý Thu ở trong nhà nghỉ ngơi một lát, tối nay lại đi. Quý Thu cùng Quý Chí Cương vội vàng chối từ,
từ biệt Tần Mục về nhà. Tần Mục không có miễn cưỡng, dù sao cũng là giao thừa, toàn gia đình tề tựu không dễ dàng.
Sau đó Tần Mục liền lái xe mang theo chị em Hàn gia về nhà, hắn không có uống rượu, nhưng Hàn Tề Đằng xác thực là uống nhiều. Đứa nhỏ này uống
nhiều nói không ít, con mắt lóe sáng nhìn qua Tần Mục.
Tần Mục vừa lái xe, vừa cười nói:
- Tề Đằng a, em thích lưu ở kinh thành hay ra ngoài?
Hàn Tề Đằng nghiêm trang nói ra:
- Anh rể cho em đi nơi nào thì em đi nơi đó, dù sao em cũng không đi
quân đội, cả ngày chơi khí lực thì có nghĩa gì, thời đại này cần đầu óc
mới sống được.
Hàn Tuyết Lăng quay đầu lại gõ đầu của Hàn Tề Đằng, cả ngày chơi khí lực chính là nói Hàn Tuyết Lăng.
Tần Mục tiếp tục cười nói:
- An bài cho em làm lái xe, em có làm hay không?
- Lái xe à?
Hàn Tề Đằng cân nhắc trong chốc lát, nói ra:
- Tối thiểu nhất cũng phải làm lái xe của chủ tịch thành phố, bằng không chạy đi làm gì?
Tần Mục sững sờ, đỗ xe bên đường, xoay đầu lại nhìn chằm chằm vào Hàn Tề Đằng, cả buổi không nói được lời nào. Hàn Tề Đằng bị hắn nhìn buồn bực, không tự giác cúi đầu xuống. Tần Mục gật gật đầu nói ra:
- Được, có suy nghĩ như vậy là được, nhưng mà cần học hỏi kinh nghiệm.
Sau đó hắn quay đầu nhìn qua Hàn Tuyết Lăng nói ra:
- Người Hàn gia có người tài ba, anh rất xem trọng cậu ta!
Hàn Tề Đằng cúi đầu nghe Tần Mục khen, đầu óc choáng váng cũng không
biết phương hướng. Tuy lá ga của hắn vô cùng lớn, nhưng cũng biết Tần
Mục nói lời này sức nặng thế nào, hai tay dùng sức nắm chặt nắm đấm, ám
thầm hạ quyết tâm chỉ cần Tần Mục cho hắn cơ hội thì hắn sẽ không làm
Tần Mục thất vọng. Hắn không ngờ một câu của mình và được Tần Mục tán
thưởng lại khiến hắn làm quan to một phương, đương nhiên đây là nói sau.