Thanh Quan

Chương 168: Chương 168: Ra oai phủ đầu​




Căn cứ Tần Mục quan sát, thì ra chức hương trưởng này chỉ sợ cũng chỉ là một khôi lỗi, mọi thứ đều là Mã Trường Hà nói tính toán, Dược Mã Hương là nơi điển hình không mặc cả.

Ngày hôm sau Tần Mục đi tham gia hội nghị, chỉ là dụng tâm quan sát tình thế, đúng như hắn phán đoán, cả hội nghị đều là do Mã Trường Hà phân phối nhiệm vụ, ba người khác không nói lời nào, chuyện này làm cho Tần Mục cảm thấy hắn như bị cô lập.

Mã Trường Hà phân phối nhiệm vụ xong thì tuyên bố tan họp, hoàn toàn không có ý hỏi thăm Tần Mục, giống như lão thành khuôn sáo cũ, cũng không hỏi tình hình chung.

- Chờ một chút, tôi có mấy câu muốn nói.

Tần Mục cúi đầu nhìn qua bút ký của mình, nói ra.

Hắn nói câu này ba người kia không thể tin được nhìn qua hắn, trong mắt để lộ ra hương vị khí nói nên lời. Bí thư phân phối nhiệm vụ, những nhân viên khác phụ trách chấp hành, đây là quy củ từ xưa tới nay của Dược Mã Hương, Tần Mục nói những lời này, rõ ràng đang khiêu chiến quy củ.

Trong mắt Mã Trường Hà hiện ra ý nghiền ngẫm, phó thư kí Mã Hòa Bình trong lời nói có gai.

- Hương trưởng, anh mới vừa tiếp nhiệm, còn không có quen thuộc tình huống, lời này vẫn nói không nên lời.

Mã Hòa Bình nói gần nói xa lf không có mang Tần Mục nhìn trong mắt, tuy Tần Mục là người tâm phúc trong huyện, nhưng trong Dược Mã Hương không được coi trọng. Phó bí thư đảng ủy hương ngăn cản hương trưởng nói chuyện, trên quan trường có những chuyện không thể vượt qua.

Sắc mặt Tần Mục nghiêm lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, không để ý đến Mã Hòa Bình, nghiêng đầu nhìn qua Mã Trường Hà, mỉm cười nói:

- Trong hội nghị này tôi không đồng ý với ý kiến của mọi người. Đảng cho tôi quyền lợi, tôi phải phụ trách công việc, chẳng lẽ thành lập đất nước nhiều năm như vậy, Dược Mã Hương không cho ý kiến sao?

Tần Mục nói ra những lời này là không khách khí. Tuy nói mọi người đều biết, Dược Mã Hương chính là tình huống như vậy, nhưng không có có ai dám bày ra ngoài sáng cả, Trên mặt Mã Trường Hà không dễ nhìn, trầm thấp nói ra:

- Tất cả mọi người ngồi xuống, nghe Tần Mục hương trưởng nói chuyện, xem tiểu tử này có gì nói!

Tần Mục biết rõ, chính mình hôm nay xem như vuốt râu của Mã Trường Hà rồi, như vậy không phù hợp với tư tưởng làm quan chữ "Ổn", nhưng mà vừa ngh Mã Trường Hà nói chuyện, hắn có mấy lời không thể không nói, nếu không lại nói hắn không làm tròn trách nhiệm.

Bốn người khác ngồi xuống, Tần Mục ho khan một tiếng, đầu tiên đưa ra vài vấn đề.

- Ngày hôm qua, tôi có nhìn qua một ít sản nghiệp dẫn đầu ở đây. Nhà máy pin Quang Minh, nhà máy phân bón hóa học nhà nông vui, nhà máy chế biến giấy hồng kỳ chính là những nhà máy nổi danh, sản lượng rất cao, cung cấp không ít tiền thuế cho chúng quyền.

Mã Trường Hà giờ phút này nhắm mắt lại, giống như không có nghe Tần Mục nói chuyện. Mã Hòa Bình tiếp lời:

- Đúng vậy, ba nhà máy này chính là ba nhà máy nổi danh trong cả thành phố.

Tần Mục trở mình nhìn qua số liêu ghi chép, chậm rãi nói:

- Thế nhưng mà vì cái gì ba nhà máy này ủng hộ tài chính cho hương chúng ta ít như vậy? Kinh tế đại hương, vậy thì cái danh đầu này ở đâu?

Tần Mục vừa nói nghi hoặc trong ngày hôm qua tìm hiểu, hắn tự nhiên hiểu một ít chuyện trong quan trường, biết rõ bên trong khẳng định có chuyện ẩn, sở dĩ nói ra trên hội nghị này, chỉ là làm cho người trong đây hiểu rõ, Tần Mục hắn không phải dễ lừa gạt, chuyện gì nếu như muốn giấu diếm hắn, như vậy cũng đừng trách hắn ra tay khám phá.

- Tần hương trưởng, anh nói như vậy là không đúng. Kinh tế đại hương là cấp trên đánh giá, có ba nhà máy này ủng hộ, đừng nói tại huyện Tây Bình, cho dù trong cả thành phố cũng là thượng đẳng.

Mã Hòa Bình âm dương quái khí nói ra:

- Tần hương trưởng tuổi còn nhỏ, lại là là hương trưởng mới tới Dược Mã Hương, tự nhiên không biết kế hoạch cải cách ở nơi đây. Cũng khó cho anh, còn trẻ như vậy đã gánh vác trọng trách quá nặng.

Tần Mục gật gật đầu, bộ dáng của Mã Hòa Bình rõ ràng đã xem hắn là đại địch, nói gần nói xa dùng kiến thức của Tần Mục còn ít nên không hiểu chuyện. Tần Mục gật gật đầu nói ra:

- Thì ra là như vậy. La phó hương trưởng, phiền toái mấy ngày nay anh vất vả một chút, mang thuế thu và kế hoạch phát triển trong mấy năm qua đưa ra, tôi muốn xem một chút.

La Bình Khấu nhìn qua Mã Trường Hà, thấy Mã Trường Hà không có gì tỏ vẻ, liền gật đầu đáp ứng.

Tần Mục gật gật đầu, hai tay đặt lên bàn, nói:

- Tôi chỉ có chút nghi hoặc mà thôi, công tác công tác, có một số việc không hiểu rõ, công tác có thể làm không tốt.

Tần Mục nói lời này cũng không khiến đám người này cộng minh, đây là trong dự liệu của Tần Mục, liền nghiêng đầu xin chỉ thị Mã Trường Hà. Mã Trường Hà hừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, hoàn toàn không có xem Tần Mục là chuyện quan trọng. Ba người khác đi theo Mã Trường Hà ra ngoài, thời điểm bọn họ ra ngoài, Mã Hòa Bình quay lại, vỗ vỗ vai Tần Mục, bày ra tư thái nói lời thắm thía:

- Người trẻ tuổi, tay đúng là quá dài, không có quả tốt ăn đâu..

Nói xong hừ một tiếng tươi cười rời khỏi.

Khóe miệng Tần Mục hiện ra nụ cười hàm xúc khó hiểu, có trào phúng cũng có bất đắc dĩ, hơn nữa là tự tin, hắn ngồi trong phòng hợp, móc bút máy ra, trong sách ghi chút gì đó. Rất rõ ràng, thành viên thường ủy của Dược Mã Hương dường như tuân thủ bí mật gì đó, hắn từ bên ngoài mới tới, chỉ sợ gặp phải khó khăn không tưởng được.

Ngày hôm sau Tần Mục thu được chỉ thị của Mã Trường Hà, muốn hắn chú ý từng sơn thôn thiếu thu lương thực năm nay, vấn đề nông dân qua mùa đông là công tác trên huyện giao xuống, giao cho phó thư kí Mã Hòa Bình cùng hương trưởng Nhạc Chung, cũng cường điệu xuống thôn nghèo giúp đỡ, bảo Tần Mục phải hành động, có thể đi xuống sơn thôn cắm dùi, giải giải tình huống.

Ý của Mã Trường Hà rất rõ, Tần Mục làm hắn khó chịu trong buổi hợp, hắn liền muốn bóc lột quyền của Tần Mục, cho Tần Mục triệt biến thành tư lệnh một góc, trở thành hương trưởng mất quyền lực.

Hắn càng là làm như vậy, trong lòng Tần Mục nghi hoặc lại càng nặng. Mệnh lệnh này vừa ra, La Bình Khấu sửa sang tư liệu thu thuế đưa sang, chuyện này rát chắc chắn.

Tần Mục nhận được lệnh của Mã Trường Hà, cũng không có lập tức đi sơn thôn, mà là xin phép nghỉ, ngồi xe lên thị trấn.

Mã Trường Hà nhìn qua bóng lưng Tần Mục rời khỏi, nhìn qua Mã Hòa Bình bên cạnh nói ra:

- Có trông thấy được không, tiểu tử này không có cách, muốn đi lên huyện tìm viện binh đấy.

Mã Hòa Bình liên tục gật đầu, nói ra:

- Tiểu tử này muốn đấu với chúng ta, quả thực chính là thọ tinh thắt cổ, chán sống quá mà. Nhưng mà thúc ah, anh phải cẩn thận một chút.

- Sợ bóng sợ gió!

Mã Trường Hà giọng nói cao hơn, chỉ điểm Mã Hòa Bình:

- Chuyện ở Dược Mã Hương, trong huyện không phải không có điều tra, có thể có vấn đề gì? Kinh tế tăng lên là được, nhưng mà chính sách không ngừng đưa xuống, tiếp tục như vậy lão tử cũng không cần ăn cơm.

Mã Hòa Bình không ngừng vỗ mông ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.