Tần Mục móc điếu thuốc ra, nhìn qua Cừu Tiểu Thiền ý hỏi. Cừu Tiểu Thiền lắc đầu, tỏ vẻ không ngại, Tần Mục liền rút thuốc ra, sau đó nhìn qua khói thuốc, trong sương khói lượn lờ Tần Mục chậm rãi nói ra:
- Chỉ cần dân chúng còn có khó khăn, còn có tiếng thở dài, còn có tiếng khóc, chúng ta bây giờ là quan phụ mẫu, trong đầu phải có ý niệm vì dân trong đầu.
Hắn nói xong nhìn qua lái xe nói:
- Sư phó, dừng lại ở phía trước đi, tôi muốn đi dạo.
Bây giờ còn cách thôn Hạ Sơn một đoạn, Cừu Tiểu Thiền không biết Tần Mục bây giờ có ý định gì, bên ngoài trừ đồng ruộng và đồng ruộng, hiện tại hoa màu còn đang gieo hạt, đi qua chỉ thấy thê lương mà thôi.
Tần Mục giống như hào hứng rất cao, mang theo Cừu Tiểu Thiền cùng lái xe đi chậm trên bờ ruộng. Hắn chỉa chỉa thôn trang ở phương xa và nói:
- Chỗ đó là thôn Hạ Sơn nghèo nhất ở Dược Mã Hương.
Sau đó xoay người, chỉ vào mình:
- Chỗ đó là thôn Mã gia giàu có nhất của Dược Mã Hương, nhà máy pin cũng đặt ở nơi đó. Hai thôn chỉ cách nhau hơn mười dặm mà thôi, vì sao giàu nghèo chênh lệch lớn như vậy?
Cừu Tiểu Thiền trả lời không được, nàng cũng không có tư tưởng lớn, nhìn qua Tần Mục mờ mịt lắc đầu.
Tần Mục cười một tiếng, tiếp tục nhìn qua phía trước, vừa đi vừa nói:
- Tục ngữ nói một phương khí hậu dưỡng một phương người. Dược Mã Hương có sông Mã xuyên qua từ bắt tới nam, cũng là đầu nguồn nước...
Nói đến đây con mắt Tần Mục nhìn thẳng và quay đàu nhìn lại.
Còn lại hai người không biết trong hồ lô của Tần Mục bán thuốc gì, vội vàng đuổi theo đi. Cừu Tiểu Thiền bĩu môi, Tần Mục tuổi còn trẻ, làm sao lại giống như bệnh tâm thần, trong chốc lát muốn xuống xe đi một chút, trong chốc lát vừa vội như lửa đốt mông, chạy vào trong xe ngồi.
- Sư phó, quay đầu chạy tới sông Mã đi!
Tần Mục cũng nghĩ tới vấn đề mấu chốt, vì cái gì cán bộ đi thôn Hạ Sơn không thể lội đồng ruộng, tại sao thôn Hạ Sơn không thể thu lương thực. Hắn đoán chừng nếu như mình dự tính, chỉ sợ thôn Mã Gia nhìn thấy sông Mã đang chạy quanh, thu hoạch lương lại không tốt.
Xe xiêu xiêu vẹo vẹo và đập lớn, Tần Mục ngồi trên xe nhìn qua sông Mã đằng trước, hắn càng nhíu mày khó chịu.
Cừu Tiểu Thiền cảm giác được khí tức âm trầm trên người Tần Mục, cũng không dám nói nhiều, ai biết hắn thần kinh lên sẽ làm ra cái gì?
- Đỗ xe!
Đột nhiên Tần Mục hô một tiếng, tiếng xe gầm rú chạy đi. Tần Mục đẩy cửa xe ra, đi xuống đập lớn.
- Tần hương trưởng, nguy hiểm.
Lái xe cùng Cừu Tiểu Thiền không ngớt lời kinh hô, thân ảnh Tần Mục trượt xuống đập lớn. Mà Cừu Tiểu Thiền lúc này đang mặc quần áo bó sát, hơn nữa còn mang giày cao gót, rất bất tiện. Đi trên đường nàng ai nha một tiếng, đặt mông ngồi dưới đất, từ trên đập đất trượt xuống nhưng lại chân đau.
Tần Mục chạy đến bờ sông, nhìn qua bên dưới. Mùa đông ở huyện Tây Bình rất lạnh, trên mặt sông băng có thể lái xe qua, nhìn cả buổi cũng không nhìn rõ ràng lắm, Tần Mục dứt khoát tìm tảng đá bên cạnh nện mạnh vào mặt sông băng.
- Tần hương trưởng, ngươi làm cái gì vậy à?
Cừu Tiểu Thiền cà nhắc, hai tay không ngừng ôm sát người, hàm răng trắng noãn không ngừng đánh bò cạp. Quần áo trên người cũng chỉ mặc một lần, liền trực tiếp báo hỏng, âm thầm mắng Tần Mục bệnh tâm thần.
Tần Mục không có nhìn qua nàng, lực chú ý đặt trên sông băng, lực đạo trên tay càng lớn. Lái xe thấy hắn nện vất vả, chạy vào trong xe lấy búa lớn, bắt đầu đập tiếp Tần Mục.
Không tốn quá nhiều thời gian, mặt băng thủng một lỗ, Tần Mục không để ý trời đông giá rét, vươn tay đưa vào trong nước.
Nước sông tối như mực, không có chút cảm giác xanh mát nào, trong lòng Tần Mục run lên. Hắn đưa cánh tay lên thổi vài cái cho ấm áp hơn, sau đó lại chấm một chút nước đặt lên mũi ngửi.
- Ọe!
Nhìn thấy bộ dáng chuyên chú của Tần Mục như vậy, nhìn qua con sông tối như mực, Cừu Tiểu Thiền chỉ cảm thấy buồn nôn, nghiêng người che miệng lại.
Tức giận trong mắt Tần Mục càng ngày càng nặng, hàm răng nghiến liên tục, qua cả buổi sắc mặt mới khôi phục lại bình tĩnh, cười nói:
- Ai, tôi đặc biệt thích bơi vào mùa đông, muốn nhìn sông Mã có thích hợp hay không, đáng tiếc ah, nước ấm rất cao, bằng không vừa đến mùa đông, chúng ta có thể khai băng tắm sông đấy, không chuẩn còn nổi danh khắp tỉnh, trở thành tỉnh đầu tiên mở cuộc thi tắm sông băng mùa đông, ha ha...
Cừu Tiểu Thiền cùng lái xe hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới Tần Mục lại nói như vậy, nhưng mà không thể nói gì, nhao nhao cười khổ ra tiếng, trong lòng Cừu Tiểu Thiền bắt đầu xem thường Tần Mục.
Nhưng mà bọn họ không biết trong mắt Tần Mục bây giờ sát khí càng mạnh mẽ.
Nghe lái xe báo cáo hành tung một ngày của Tần Mục, Mã Trường Hà gõ bàn cười nói:
- Này tiểu Tần, hắn đúng là mặt mũi lớn nha. Lại muốn bơi vào mùa đông cơ đấy, lại nói cái gì người ở thôn Hạ Sơn có bệnh thì tìm tới chính quyền, tôi thấy hắn mới là người có bệnh.
Nói xong lời này trong nội tâm lại cảm thấy là lạ ở đâu đó, cân nhắc một chút không có tìm ra manh mối nào cả, người trẻ tuổi cần mặt mũi và thanh danh, đối với bọn họ , chút chuyện ấy không đáng trách. Mã Trường Hà khoát khoát tay bảo lái xe đi ra ngoài, tắt điện thoại cho bí thư huyện ủy, hào sảng mời bí thư huyện ủy đến Dược Mã Hương thị sát.
Buổi chiều tan tầm, Tần Mục chạy tới thị trấn, bởi vì Dược Mã Hương là hương giàu có nhất, cho nên bí thư và hương trưởng đều có xe con. Mà bí thư Mã Trường Hà muốn đi ra ngoài, đại biểu là thể diện của Dược Mã Hương, ngay cả lái xe còn không có thì còn mặt mũi nào đi gặp các lãnh đạo cơ chứ?
Cừu Tiểu Thiền cũng chui vào trong xe, nói muốn về thăm nhà một chút, nói là đi nhờ hương trưởng. Tần Mục lắc đầu cười khổ, ngồi ở vị trí trên, mang không gian phía sau tặng cho Cừu Tiểu Thiền. Cừu Tiểu Thiền lúc này nhìn qua Tần Mục, cảm thấy bớt lo không ít.
Vốn Cừu Tiểu Thiền còn muốn mời lãnh đạo tới tiệm cơm ăn, nhưng mà Tần Mục lấy cớ cục công an có chuyện, phải đi gặp cục trưởng Lưu một chút. Thời điểm này thế cục khó phân biệt được, Tần Mục cũng không dám cho nữ nhân này quá thân cận mình một chút, cô nam quả nữ đi ăn cơm, đã nói là đi báo cáo công tác, nhưng mà không ai tin đâu.
Nghe Tần Mục nói muốn đi gặp cục trưởng, Cừu Tiểu Thiền không có kiên trì, lắc lắc eo nhỏ đi về nhà, cặp mông của nàng vặn vẹo, dưới ánh đèn càng hấp dẫn ánh mắt người t, nhất là ngẫu nhiên có điểm trắng hiện ra, làm cho người ta suy nghĩ miên man vô hạn.
Lần này Tần Mục đến trong huyện, không có gặp ai khác, xã giao với lãnh đạo là cần thiết, nếu như đi gần quá sẽ cho người ta cảm giác a dua nịnh nọt. Từ khi Quý Thu cùng Bạch Quang Lượng rời đi, hắn và lãnh đạo mới chỉ gặp mặt một lần, còn là đại hội vận động toàn huyện.
Về đến nhà, Tần Mục lại nhận được điện thoại của Ông Văn Hoa, hỏi Tần Mục lúc nào đi nước Mỹ thì mang hai con dâu qua cho nàng xem mặt. Tuy Ông Văn Hoa đã xem ảnh chụp của hai người, nhưng mà giống như đứa trẻ phải xem chân thân mới chịu.