Nàng đang nghĩ tình cảm của mình với Tần Mục không thay đổi, nhưng mà
tên này lại ném Hàn Tuyết Lăng qua một bên, chuyện này khiến nàng không
thoải mái, cuối cùng thì gật đầu nói:
- Đúng vậy a, ngươi là rất hỗn đản, nhất là về mặt tình cảm.
Tần Mục cười ha hả, hắn nhấn mạnh chân ga, xe Audi lao nhanh trên đường, bánh xe ma sát trên đường bén nhọn.
- Tần Mục, không nên chạy nhanh như vậy!
Hà Tinh khẩn trương thắt dây an toàn.
Sắc mặt Tần Mục bình tĩnh, con mắt của hắn nheo lại, khống chế xe quẹo
vài con đường, dĩ nhiên hữu kinh vô hiểm tắp vào ven đường
Tần Mục xuống xe, hắn đi ra ngoài, Hà Tinh có chút bận tâm nên vội vàng chạy tới đỡ Tần Mục.
- Ha ha, Hà Tinh, em nói anh sống có mệt hay không, ân?
Tần Mục mùi rượu xông lên mũi, lảo đảo vịn cột đèn ở ven đường, hắn nhìn xe chạy qua và cười rộ lên.
- Có mệt hay không chỉ có anh tự biết. Em có đôi khi rất buồn bực, anh
chẳng phải mới hai mươi bảy tuổi thôi sao, vì sao giống lão đầu vậy, em
còn thích anh ngày đó.
Nói xong Hà Tinh sắc mặt đỏ hồng, nàng nhìn ra đường. Trong giọng nói mang theo mờ ảo:
- Ngày em cho rằng em sẽ chết, những người kia sẽ bán em làm vợ của người nào đó, anh biết em lúc đó có bao nhiêu sợ hãi không?
Hà Tinh nhớ lại tình cảnh lúc đó.
- Khi đó em thề nếu có ai cứu em, em nhất định gả cho người đó, cho dù là nữ em cũng sẽ ở cùng người đó cả đời.
Tần Mục sững sờ một chút, cúi đầu nhìn qua Hà Tinh. Hà Tinh nâng Tần Mục lên động tác biến chậm lại, tay trái chậm rãi, có chút nhát gan đặt lên ngực Tần Mục, thấp giọng nói ra:
- May mắn là có anh, đáng hận cũng là anh.
Nói xong nắm đấm của nàng nện lên ngực của Tần Mục.
- Nha đầu.
Trong nội tâm Tần Mục xúc động vạn phần, thò tay vuốt ve ót Hà Tinh. Hôm nay Hà Tinh búi tóc quý phi, tóc mềm của nàng chạm vãi mũi của hắn.
- Anh biết rất rõ ràng, vì sao luôn trốn tránh, vì sao anh không tiếp nhận em?
Hà Tinh uống rượu xong cũng lớn gan hơn, dù sao đã không biết xấu hổ thì cứ làm triệt để đi, qua hôm nay hai người sẽ không biết như thế nào,
sau khi mượn rượu nói ra toàn bộ là xong. Nàng hiện tại đã hai mươi lăm
tuổi, nhân sinh có bao nhiêu nhân sinh hai mươi lăm tuổi chứ/
- Nha đầu...
Tần Mục im lặng.
- Anh rốt cuộc muốn thế nào
Hà Tinh biết rõ chính mình rơi lệ, nước mắt này có tâm tình gì nàng không rõ, cũng không muốn nói rõ, chỉ biết mình đang rơi lệ.
Tần Mục thở dài, nhìn qua bầu trời đêm, ung dung nói:
- Nếu như anh nói anh từ thế giới ba mươi năm sau xuyên việt trở về thế giwosi này, em có tin không?
- Tin tưởng!
Hà Tinh lập tức trả lời:
- Hơn nữa ngày đầu tiên anh quay trở về đã bị em đánh đầu rơi máu chảy.
Tần Mục sững sờ, hai tay nắm chặc tay Hà Tinh, nhìn thẳng vào nàng, hỏi:
- Làm sao... Em biết?
Hà Tinh cười hắc hắc, hỏi ngược lại:
- Nếu như em nói mình xuyên việt từ hai trăm năm sau trở về, anh có tin hay không?
Nói xong ánh mắt của nàng đầy hào quang giảo hoạt.
- Anh thật sự xuyên việt từ ba mươi năm sau trở về.
- Em thật sự xuyên việt từ hai trăm năm sau trở về.
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, Hà Tinh cười rộ lên, nói ra:
- Phim khoa học viễn tưởng em cũng rất thích em đấy.
- Làm sao em biết anh ngày đó xuyên việt trở về đã làm chuyện gì?
- Em biết rõ mới lạ, sớm biết anh cố ý che dấu, ngày đó còn không bằng cho anh thực hiện được!
Hà Tinh tức giận nói:
- Đừng nói những chuyện nhảm này nữa, em hỏi anh, lúc trước anh cầu hôn em, có phải là thật tâm hay không?
Tần Mục sững sờ, hỏi ngược lại:
- Cầu hôn?
- Đúng vậy, ngày đó em còn dùng cái chày đánh anh chảy máu đầu đấy.
Hà Tinh đỏ mặt nói ra.
Tần Mục đã hiểu, thì ra buổi tối ngày hôm trước ngày đó hắn đã cầu hôn
Hà Tinh, hơn nữa có ý định bá vương ngạnh thượng cung, trách không được
lại bị đánh chảy máu đầu, cuối cùng không thể không cầm mũ che giấu. Cái gì mà Hà Tinh xuyên việt trở về, nha đầu kia đang trêu chọc hắn đấy.
- Nói đi, anh có thật tình hay không?
Hà Tinh lại truy hỏi một câu.
Tần Mục nhất thời tỉnh rượu một chút, nếu như trả lời Hà Tinh là thật
tâm, không chuẩn còn xảy ra chuyện. Hắn nghiêng đầu nhìn qua xe Audi,
khẽ cười nói:
- Có muốn đi một vòng hay không?
Nhìn hắn nói qua chuyện khác, Hà Tinh dậm chân một cái, giày cao gót trút giận giẫm vào giày da của Tần Mục.
Ngoại ô kinh thành vào buổi tối chính là thiên đường của đám thiếu gia.
Tại đây xe không nhiều, cộng thêm bên đường là đèn sáng ngời, là nơi đua xe tốt nhất. Ghi chép chưa bị phá là Hàn gia Hàn Tề Đằng bảo trì, tám
phần ba mươi hai giây chính là tốc độ kinh điển của đám thiếu gia kinh
thành.
Hôm nay trùng hợp là ngày đua xe, có không ít trai lẫn gái ăn mặc khiêu
gọi đang tụ tập ở đây, bọn họ tốp năm tốp ba thảo luận xem hôm nay ai là người xuất sắc nhất, thỉnh thoảng còn móc tiền mặt trong túi ra đánh
bạc.
Mấy chiếc xe hoán cải đang đậu ven đường, đám lái xe đang dựa vào xe của mình, lúc này đang trêu chọc mấy cô gái bên cạnh.
- Ông! Ông! Ông!
Ở xa có tiếng động cơ vang lên, đen xe trước lóe sáng khiến mấy người này nheo mắt lại. Trong đó có một tên lái xe mắng:
- Bà mẹ nó, ai kiêu ngạo như vậy, dám chiếu đèn vào mặt chúng ta, trong chốc lát bảo hắn dừng xe lại và đánh một trận.
Hắn vừa dứt lời thì chiếc xe đã vượt qua, gió mạnh làm rát mặt bọn họ.
- Không phải chứ, dùng xe Audi đua xe?
Có gia hỏa kêu lên. Hắn đảo mắt nhìn nhanh, ngay thời điểm xe Audi xuyên qua bọn họ thì hắn nhanh chóng bấm đồng hồ tính giờ.
- Tôi thấy là mượn rượu làm càn, trong chốc lát chúng ta cho hắn chui qua háng.
Một tên lái xe hả hê nói ra.
- Tôi thấy là thế rồi,, nghe tiếng xe Audi này thì nhất định trải qua
cải tạo rồi, tôi thấy hắn đang thị uy với chúng ta. Mập mạp, có tính
thời gian không?
- Đó là khẳng định, cũng không nhìn là ai chứ?
Mập mạp đắc ý lắc tay, nói ra:
- Tôi thấy hắn có thể chạy hết một vòng hay không.
- Thông tri tất cả mọi người, cẩn thận một chút, không chuẩn thằng này không khống chế được.
Người trẻ tuổi đi đầu nhai kẹo cao su nói ra.
Tần Mục đạp chân ga tới đáy, hai tay của hắn nắm tay lái. hai bên kiếng
xe nghe được tiếng gió vù vù. Hắn không biết tốc độ của mình bao nhiêu,
chỉ nương theo rượu muốn xe nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa...
Sắc mặt Hà Tinh đã tái nhợt, nhưng mà nhiều hơn là cảm giác hưng phấn. Nàng dốc sức liều mạng hét lớn:
- ần Mục, chúng ta đúng là điên rồi!
Hắn đảo tay lái, Tần Mục đóng cửa sổ xe lại, nói::
- Điên thì điên, đúng như lời em nói, anh chỉ mới hai mươi bảy tuổi
thôi, cũng không phải quá già, đi đua xe thì tuổi của anh có gì chứ.
Nói xong, Tần Mục lại đảo tay lái lần nữa, xe phát ra tiếng C-K-Í-T..T...T sau đó bình an vượt qua khúc cua.
Hai mắt Hà Tinh sáng lóng lánh, cảm thụ được cảnh sắc vuốt qua sau lưng, điên cuồng kêu lên:
- Tần Mục, Tần Mục, em yêu anh, em yêu anh!