Đúng lúc này bên kia có người hô lên:
- Ai cho các người bày quầy bán hàng ở nơi này? Có giấy chứng nhận hay không?
Tần Mục nhìn theo người đang nói, chỉ thấy một gia hỏa mặc quần áo và đội mũ công an đang tức giận nhìn qua quầy hàng, trong tay mang theo gậy cảnh sát, đi theo sau lưng là hai tên mặc quần áo liên phòng đứng bên cạnh cái bàn, vẻ mặt hung dữ chỉ vào cha của Cừu Tiểu Thiền răn dạy.
Tần Mục xem xét, ơ a, lại là người quen. Mấy ngày hôm trước Tần Mục bảo Lưu Đại Hữu điều tra chuyện của Cừu Tiểu Bằng, đã biết rõ Cát Trung Cường có nhúng tay vào trong đó, nhưng vì vạch trần cái nắp của Dược Mã Hương cho nên dặn dò Lưu Đại Hữu không nên động vào Cát Trung Cường, trước tiên cứ dưỡng hắn đi, sau này hãy nói. Không có nghĩ tới tên này sau khi bị điều khỏi khu phố buôn bán sỉ lẻ, lại bắt đầu đi tới đầu đường này, khó xử những người bán hàng rong.
Cừu đại gia không ngớt lời nói có, từ trong ngăn kéo lấy ra một đồng giấy tờ chứng nhận kinh doanh, đây là huyện chiếu cố công nhân viên trong nhà xưởng tạm nghỉ nên phát giấy cho họ mưu sinh, cũng do bọn người Tần Mục thương lượng, Quý Chí Cương cũng đạt thành hiệp nghị với chính quyền.
Cát Trung Cường híp mắt nhìn qua đám giấy chứng nhận kia, hắn ngó ngó chung quanh, nhìn hai bên không thấy người nào, trong chỗ bán hàng Tần Mục đưa lưng về phía hắn, liền xoát xoát xoát vài cái xé nát giấy chứng nhận kinh doanh, ném vào trong lò lửa, khói xanh bay lên, giấy chứng nhận kinh doanh biến thành tro tàn.
- Hiện tại ông còn gì nữa không?
Cát Trung Cường cười quái dị một tiếng, cầm gậy công an gõ lên mặt bàn.
- Không chứng nhận kinh doanh, đây là quầy hàng phi pháp, phạt tiền!
Cừu đại gia Cừu bác gái làm sao nghĩ tới Cát Trung Cường bá đạo như vậy, lại xé giấy chứng nhận kinh doanh của chính quyền, nhất thời ngây ngốc ngẩn người.
- Cha, mẹ!
Cừu Tiểu Thiền ở xa xa cầm một túi hoa quả vội vội vàng vàng chạy tới, thò tay đặt hoa quả xuống đất, xông tới chỗ Cát Trung Cường hô:
- Cát Trung Cường, mày muốn làm gì?
Từ khi nhìn thấy Cừu Tiểu Thiền, trong ánh mắt Cát Trung Cường hiện ra hào quang sáng ngời, nghe Cừu Tiểu Thiền lớn tiếng hỏi thăm, ngữ khí lổ mãng nói:
- Ơ, đây không phải Cừu đại muội tử sao? Đây là cha mẹ cô à, sao không nói sớm! Thế nào, hôm nay ăn cơm với ca ca chứ?
Cừu Tiểu Thiền tức giận đỏ cả mặt, mắng:
- Cát Trung Cường, mày có biết xấu hổ hay không? Thật uổng mày là công bọc của dân, tao thật buồn bực, tại sao trong cục công an lại có con sâu làm rầu nồi canh như mày?
Cát Trung Cường nghe Cừu Tiểu Thiền nói ác độc, gương mặt biến đổi, hung dữ nhìn qua hai tên liên phòng và hô:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không có giấy phép kinh doanh, vũ nhục cán bộ nhân dân, tịch thu đồ, mang bọn họ về!
Vừa nghe nói tịch thu đồ vật, hai Cừu lão làm sao tình nguyện? Cộng thêm giấy chứng nhận kinh doanh của bọn họ lại bị Cát Trung Cường thiêu hủy, trong nội tâm làm sao phục? Mấy người này bắt đầu xô đẩy nhau.
Trong lúc xô đẩy, tay của Cừu đại gia đụng vào mặt của Cát Trung Cường một cái, làm cho Cát Trung Cường nóng tính đi lên trước vài bước, nâng chân lên đạp một cái, một cước đá vào bụng của Cừu đại gia. tay chân của Cừu đại gia đã già cả, làm sao chịu được một cước của Cát Trung Cường chứ, lảo đảo lui ra sau vài bước, hoàn toàn đụng vào lưng của Tần Mục.
- Xin lỗi xin lỗi.
Cừu đại gia không ngớt lời ho khan, nhìn qua Tần Mục xin lỗi. Tần Mục vươn tay nâng Cừu đại gia ngồi xuống, lúc này nói:
- Không có việc gì, bác ngồi xuống đi, từ tư!
Một tên liên phòng nhìn thấy Tần Mục cũng dám nhúng tay việc này, hung hăng càn quấy kêu lên:
- Tiểu tử, dám ảnh hưởng cán bộ chấp pháp, mày chán sống rồi sao, coi chừng tao tố mày cản trở công vụ!
- Ba!
Tần Mục vỗ bàn một cái, quay người tức giận nói:
- Tốt cho câu cán bộ chấp pháp, tôi muốn biết các người chấp pháp cái gì, ai cho phép sách nhiễu người dân!
Tần Mục khí thế rất thịnh, Cát Trung Cường ba người cũng hiển nhiên xé rách và thiêu hủy giấy chứng nhận của chính quyền, chuyện này đã làm Tần Mục tức giận rồi.
Cát Trung Cường vừa nghe giọng nói rất quen, trong nội tâm bất an hiện lên, giờ phút này thấy Tần Mục xoay người lại, nhìn thấy gương mặt thanh tú này, nhưng trong mắt của hắn càng giống như ma quỷ, đầu óc như bị cây to nện trúng, tai của hắn ông ông lên, bờ môi phát xanh run rẩy, nói không ra lời.
Hai tên liên phòng không biết thân phận của Tần Mục, thấy Cát Trung Cường không nói lời nào, còn tưởng rằng đang khảo nghiệm năng lực làm việc của bọn họ, từ trên lưng rút hai cây gậy ra. Bọn chúng chưa có tư cách mang gậy công an, nhưng cũng chuẩn bị gậy gộc, trong đó mới có lợi, đánh vào người thì bên ngoài không có tổn thương.
Trên mặt Tần Mục mang theo sát khí nồng đậm, hai mắt trừng trừng, cắn răng nói ra từng chữ:
- Như thế nào, còn muốn động thủ?
- Tiểu tử, mày thật liều lĩnh, đi theo bọn tao một chuyến, đi vào chúng tao cho mày ăn "Trái cây".
Một tên liên phòng quát lên.
- Ngăn cản chấp pháp, ỷ vào dạng chó hình người bọn mày, còn có thể làm gì Cường ca của bọn tao, chán sống rồi à!
Tên liên phòng khác không chịu yếu thế, thuận miệng nịnh bợ Cát Trung Cường một câu.
Con mắt Tần Mục híp mắt lại, nhìn qua Cát Trung Cường đang đần độn, cười lạnh nói:
- Đúng là chó không đổi tính ăn cứt!
Hai tên liên phòng nghe Tần Mục lại nói lời âm độc, đi lên vài bước muốn đánh Tần Mục. Tần Mục chắp tay sau lưng, cái eo thẳng tắp, Cừu Tiểu Thiền chỉ cảm thấy nội tâm mờ mịt, đang định đi lên kéo Tần Mục lại.
- Á... Dừng tay.
Cát Trung Cường từ trong ngây ngốc tỉnh táo lại, đầu đầy mồ hôi quát hai tên liên phong đang lao tới.
Hai tên liên phòng vốn định giáo huấn tên trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng này, lại bị Cát Trung Cường ngăn cản, song song quay đầu lại nhìn qua Cát Trung Cường, trên mặt hiện ra biểu lộ nghi hoặc. Một tên trong đó còn nói:
- Cường ca, làm gì mềm lòng vậy, không trừng trị thằng ranh con này, nó còn không biết Cường ca là ai đấy.
Cát Trung Cường lúc này lá gan rung động, đi lên vài bước đá vào mông của tên liên phòng, đá tiểu tử kia lảo đảo, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Cát Trung Cường khom người cười mỉa nói:
- Tần hương trưởng, ngài tới đây ăn sáng à?
Những lời này vừa nói, lập tức làm cho mấy người này chấn kinh. Người nhà của Cừu Tiểu Thiền còn không biết, nhưng mà hai tên liên phòng thì biết đấy, Tần hương trưởng? Toàn bộ cái huyện Tây Bình này, xưng hô này cũng chỉ có bò cạp độc - độc nhất phần, Dược Mã Hương hương trưởng Tần Mục, có giao tình sinh tử với cục trưởng cục công an, là lãnh đạo trực tiếp của bọn chúng, cái nếu chuyện này Tần Mục nói một câu, vậy bọn họ chỉ ngồi uống trà mà thôi.
Tần Mục mặt lạnh nhìn qua, nhìn thẳng Cát Trung Cường không nói lời nào, chỉ cười lạnh. Cát Trung Cường mồ hôi ướt đẫm cảnh phục của mình, ngoài trời lạnh nhưng mà hắn lại cảm thấy nóng hầm hập, lại cẩn thận từng li từng tí nói ra:
- Tần hương trưởng, đây là hiểu lầm, chúng tôi sẽ đi, lập tức rời đi!