Thanh Quan

Chương 531: Chương 531: Tâm lý chiến làm đầu. (1)




Vừa rồi Lưu Đại Hữu đã nói với Tần Mục, hắn nhận được sự cố về Lưu Chính Nguyên đã cho người điều tra người này, phát hiện Hứa Quân là một tên lưu manh, bình thường không kiếm được tiền gì nhưng hai ngày nay lại dư dả rất nhiều, ngay hút thuốc cũng dám mua loại hơn mười đồng một gói, vì vậy Lưu Đại Hữu cảm thấy sự tình không tầm thường liền nói với Tần Mục.

Tần Mục nói với Lưu Chính Nguyên như vậy chỉ là phóng đạn sương khói, nghe được hắn trả lời thật hài lòng nói:

- Lão Lưu, ông không nói tôi cũng biết là chuyện gì xảy ra. Như vậy đi, chúng ta gọi vài công an thân thủ khá đi vào đắc tội chị dâu một chút, việc này còn nháo sẽ không tốt cho thanh danh của ông.

Lưu Chính Nguyên đang bị lời nói của Tần Mục kích thích, lại nghe ý tứ của hắn dường như vẫn còn cần giữ thanh danh của mình làm việc, liền gật đầu đáp:

- Được lắm, nhưng đừng làm vợ tôi bị thương.

Tần Mục cười nói:

- Chỉ cần trong tay bà ấy không cầm dao, thân thủ của công an nhân dân chúng ta vẫn thật lưu loát đó thôi.

Lưu Chính Nguyên cười khổ nói:

- Dao? Tôi nghĩ hiện tại bà ấy đang cắn hạt dưa cũng nói không chừng.

Loại việc nhà này bị Tần Mục nhúng tay, trong lòng hắn thật bất an, rơi vào trong mắt bí thư huyện ủy năng lực của mình nhất định sẽ bị nghi ngờ không nhỏ ah.

Tần Mục xoay người đi về hướng Giản Nông, lưu lại Lưu Chính Nguyên đang gõ cửa kêu lên không ngừng.

Giản Nông nghe xong yêu cầu của Tần Mục, trong lòng cả kinh, vị bí thư huyện ủy này đúng là thích giải quyết dứt khoát. Hắn không dám lãnh đạm, gọi vài công an dặn dò nhiệm vụ.

Có bí thư huyện ủy đồng ý, Giản Nông làm việc không còn băn khoăn, không bao lâu cánh cửa đã mở ra.

Tần Mục gọi Lưu Chính Nguyên đi vào, Giản Nông thấy Tần Mục không gọi mình chỉ đành thủ bên ngoài. Hắn từ chức phó cục thường vụ điều động lên, thuộc loại đột ngột thăng chức, còn chưa đứng vững gót chân, không dám đắc tội ai trong huyện. Hiện giờ triển lộ một chút trước mặt bí thư huyện ủy đã đủ làm hắn hài lòng.

Lưu Chính Nguyên vừa đi vào mới phát hiện vợ mình cùng cậu em vợ đang giơ cao hai tay quỳ trên mặt đất, thân hình run run, tùy thời muốn ngã xuống.

Công an mở cửa ngượng ngùng nói:

- Tần bí thư, chúng tôi không có làm gì, chỉ kêu một tiếng không được nhúc nhích thì bọn họ đã…

Tần Mục khoát tay cho mấy nhân viên công an đi ra ngoài, dặn họ tiện thể nhắn cho Giản Nông giải tán quần chúng chung quanh.

Lưu Chính Nguyên tràn đầy tức giận lao tới trước mặt Hứa Bình vung cao tay. Hứa Bình sợ công an cũng không sợ Lưu Chính Nguyên, trừng to mắt thét to:

- Lưu Chính Nguyên, ông dám động thủ với tôi, lão nương liều mạng với ông.

Nhìn thấy nhóm công an đã ra ngoài, lập tức đặt mông ngồi dưới đất, khóc trời đập đất vỗ chân khóc lóc kể lể:

- Mạng tôi thật khổ ah…

Hứa Quân ở bên cạnh nhanh tay kéo Hứa Bình, chỉ chỉ Tần Mục. Tần còn quá trẻ tuổi, lực chú ý của Hứa Bình chỉ tập trung lên nhóm công an, không nhìn thấy Tần Mục thấp giọng dặn dò bọn họ, thấy Hứa Quân chỉ vào Tần Mục thì nghĩ rằng Hứa Quân đang nghĩ kế nhắc bà ép buộc bí thư huyện ủy gì đó, nhất thời thét to:

- Lưu Chính Nguyên, ông đúng là hỗn đản, nguyên lai đã sớm hạ quyết tâm bỏ rơi lão nương, ở đâu dẫn tới đứa con riêng, lôi ra muốn làm cho lão nương cút đi phải không?

Những lời này xem như chọc phải tổ ong vò vẽ, sắc mặt Tần Mục tối sầm, cả giận nói:

- Lão Lưu, việc này tự ông nhìn mà làm, ngày mai đến phòng làm việc của tôi!

Dứt lời nổi giận đùng đùng kéo cửa đi ra ngoài.

Lưu Chính Nguyên trợn tròn mắt, vốn hắn cho rằng Tần Mục muốn dựa vào địa vị của mình giải hòa giúp hắn, làm sao nghĩ đến Hứa Bình miệng rộng nói lời bậy bạ như vậy đây? Nhất thời toàn thân Lưu Chính Nguyên tuôn đẫm mồ hôi, hắn chỉ hận không tìm được chỗ nào phát tiết.

Tần Mục vừa quay lưng, khóe môi chợt hiện ý cười. Hắn từ cơ sở đi lên, tự nhiên biết bộ dạng chanh chua chửi đổng của một ít người đàn bà, nhưng không nghĩ tới tính tình của Hứa Bình tệ hại như thế. Hắn chỉ mượn cơ hội phát hỏa, để Lưu Chính Nguyên xuất ra chút khí khái. Nếu thật sự muốn nâng đỡ Lưu Chính Nguyên ổn định Tư Lạc Ngõa, việc trong gia đình hắn nhất định phải an bài ổn thỏa tốt đẹp.

Lưu Chính Nguyên truy theo sau Tần Mục, khom người không ngừng nhận lỗi, liên tục nói:

- Tần bí thư, Tần bí thư, đàn bà vô tri không biết nói chuyện, xin ngài bỏ qua dùm cho ah.

Tần bí thư! Nhìn bộ dáng của Lưu Chính Nguyên, Hứa Bình cùng Hứa Quân liếc nhìn nhau, cùng cảm thấy khí lạnh lan tràn khắp toàn thân.

- Chị à, vị Tần bí thư này, không phải chính là…là bí thư huyện ủy Tần Mục đi?

Hứa Quân nuốt ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói.

- Bí thư huyện ủy? Quan lớn bao nhiêu? So với lão Lưu thế nào?

Hứa Bình bị bộ dáng khom lưng khuỵu gối của chồng làm trấn trụ, bà ta chỉ từng gặp qua khi chồng mình gặp đại lãnh đạo.

- Em không biết, dù sao lớn hơn anh rể nhiều.

Trong lòng Hứa Quân không ngừng run rẩy, vừa rồi trước khi Tần Mục rời đi đã quét mắt nhìn hắn, Hứa Quân cảm thấy toàn thân mình bị Tần Mục nhìn thấu. Hiện tại danh hào của Tần Mục trong Đằng Long vang dội thật lớn, Tần âm nhân Tần đại pháo, mấy ngoại hiệu này còn không phải nói hắn? Hứa Quân là người rất biết hùa theo chiều gió, nghĩ đến lần này chẳng khác gì là sỉ nhục Tần Mục, trong lòng đánh bàn tính, oán giận nói:

- Chị, sao chị nói chuyện kiểu này chứ, chị thật sự không biết nhìn trường hợp mà nói sao!

Hứa Bình quay đầu lại tát vào mặt Hứa Quân:

- Còn không phải cậu bảo tôi nói sao?

Vẻ mặt Hứa Quân đau khổ nói:

- Chị, em chỉ ra hiệu cho chị nói chuyện cẩn thận, bên cạnh có người mà thôi.

Hai chị em nói xong dìu dắt nhau đứng dậy. Lúc này Lưu Chính Nguyên thở hổn hển đi vào, đóng sầm cửa, xem ra cơn tức lớn phi thường.

Cả đời Hứa Bình chỉ la hét Lưu Chính Nguyên, có khi nào nhìn thấy bộ dáng hổn hển giận dữ như vậy của hắn, nhất thời có chút hoảng thần. Lưu Chính Nguyên vừa đóng cửa lại, nhìn tới nhìn lui, Hứa Quân thật cẩn thận hỏi:

- Anh rể, anh tìm gì?

Lưu Chính Nguyên giận dữ hét:

- Tao tìm thanh thái đao vừa rồi, đem hai người chém chết, lão tử cùng chết với các người!

Nói xong Lưu Chính Nguyên bước tới cầm lấy cây gậy, hướng Hứa Bình lao qua. Người năm mươi tuổi, trong đôi mắt đỏ rực như máu, bộ dạng thật liều mạng. Hứa Quân sợ Lưu Chính Nguyên thật sự xuống tay, vội vàng chắn ngang trước mặt chị mình, hô lớn:

- Lưu Chính Nguyên, anh có tật xấu có phải hay không, có chuyện từ từ nói, đừng động đao động thương, chị của tôi đi theo anh cả đời, anh có để chị ấy hưởng phúc qua ngày nào? Có dũng khí anh đánh tôi nè, đánh thẳng vào đầu tôi đó!

Tên lưu manh nổi điên cũng liều mạng, nắm lấy cây gậy trong tay Lưu Chính Nguyên đập thẳng vào đầu mình.

Trong lòng Lưu Chính Nguyên đang rối loạn, trước khi Tần Mục lên xe đã nói với hắn, vốn đã có một kế hoạch cứu lại Tư Lạc Ngõa còn đang trù bị, nhưng nhìn thấy chuyện trong gia đình mà Lưu Chính Nguyên cũng không thể ổn định, như vậy Tần bí thư phải suy nghĩ sách lược khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.