Thanh Quan

Chương 950: Chương 950: Tần Đại pháo lại xuất hiện. (1)




Từ câu nói "Cửu Giang chúng tôi" của Quách Tự Tại, Tần Mục đã hiểu, trong tay vị bí thư mới Quách Tự Tại có lẽ đã nắm được chút thực quyền, đang nhiệt tình vùi đầu vào xây dựng thành phố, vốn mùi vị tạm giữ chức ở đây nhạt đi rất nhiều, Quách Tự Tại đang chuẩn bị đại triển quyền cước dưới tay tân bí thư rồi.

Ở Cửu Giang, Quách Tự Tại là một nhân vật tương đối đặc thù. Hắn không tham dự tranh đấu giữa các phe phái, ghi nhớ dặn dò của Tần Mục ở Cửu Giang phải nói ít, nghe nhiều, làm ít. Nhưng người nào cũng có lòng công lợi, Phó Ngọc Bình xem hắn là người của Tần Mục, thái độ tương đối hòa ái, còn bí thư mới lại muốn mượn hơi một số người, Quách Tự Tại cũng được coi trọng. Cộng thêm Quách Tự Tại vốn xuất thân từ thư ký, công phu nhìn nét mặt đoán suy nghĩ rất thâm hậu, vì thế cứ thuận lợi mà lên. Cho nên, lòng công lợi thúc đẩy hắn muốn làm ra một chút thành tích.

Tần Mục suy nghĩ cẩn thận những điều này, nụ cười trên mặt có vẻ miễn cưỡng. Hiện tại Quách Tự Tại còn chưa phản bội mình, nhưng không có nghĩa trong tương lai hắn sẽ vẫn đứng bên mình. Một khi hắn làm ra thành tích ở Cửu Giang, địa vị của hắn sẽ cao hơn Tần Mục, nếu muốn dựa vào cành cây cao hơn, không chừng cũng có thể từ bỏ Tần Mục. Chí ít, địa vị của bí thư thị ủy Cửu Giang cao hơn bí thư đảng ủy khu như Tần Mục rất nhiều.

Quách Tự Tại cúi đầu thở dài, cũng có mùi vị suy nghĩ sâu xa bên trong.

- Tí tách, tí tách.

Giọt mưa đánh lên cửa sổ, nghe rất thanh thúy. Tần Mục nghiêng đầu nhìn sang, trên tấm kính bên ngoài khu nghỉ ngơi đã dính không ít nước mưa. Hắn nhẹ nhàng nói:

- Mùa mưa, rốt cuộc đã tới rồi. Đập nước ở Cửu Giang thật sự có tự tin như vậy?

Quách Tự Tại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lúc này hắn mới nghĩ đến, trên Nội Tham có một lời tiên đoán, năm nay đỉnh lũ sẽ cao nhất từ trước đến nay, người ký tên là Tần Mục. Nhớ lại, thời gian hình như là cuối năm ngoái.

Chẳng lẽ Tần Mục thật sự có năng lực biết trước? Quách Tự Tại phát hiện ý nghĩ này của mình rất hoang đường.

- Tự Tại à.

Tần Mục lại gọi thẳng tên hắn, giọng nói chân thành:

- Có thể rút mình ra khỏi đập nước Cửu Giang thì mau rút đi. Đỉnh lũ lần này, sợ rằng Cửu Giang gánh không được.

Tần Mục và Quách Tự Tại tiến vào thành phố Cửu Giang trong mưa. Lần này quay về đây, tâm tình của Tần Mục khác xa lần trước, ban đầu mình mang khí thế bừng bừng đến đây, muốn triệt để điều tra chuyện của đập nước Cửu Giang. Kết quả cuối cùng rất rõ ràng nhưng lại bị đè áp xuống, nếu không phải Tần lão gia tử đưa ra thỏa hiệp, sợ rằng hiện tại đập nước ở Cửu Giang đã trở thành công trình tàn phế. Mặc dù bí thư mới của Cửu Giang có gia tăng lực đạo, nhưng thiếu hụt tài chính trong khoảng thời gian ngắn không thể chi trả tiêu hao lớn như vậy, sữa chữa công trình cũng phải chọn lựa mấy nơi sửa chữa mới được.

Không có nghi thức hoan nghênh, trên mặt Quách Tự Tại có chút ít lúng túng. Tần Mục biết trong mắt tân bí thư ở đây, mình không khác gì tội nhân, liền mỉm cười bắt tay cáo biệt Quách Tự Tại ở cửa khách sạn. Từ cái bắt tay của Quách Tự Tại, Tần Mục cảm giác trong lòng Quách Tự Tại vẫn có mình, chỉ có điều tình thế khiến cho hắn không thể không đưa ra lựa chọn. Tốc độ lên chức của Tần Mục quá chậm, thật sự không cách nào so sánh với quyền lực dựa vào có sẵn.

Kềm chế buồn bã trong lòng, Tần Mục phân phó Tây Môn Nhạn lái xe lên con đường ngắm thủy triều. Hai người rất quen thuộc với Cửu Giang, con đường ngắm thủy triều chính là đường ngắm cảnh được xây dựng không xa đập nước Cửu Giang. Tây Môn Nhạn không nói gì, nghe Tần Mục phân phó lái xe đi.

Tần Mục ngồi bên cạnh, nhìn qua vô cùng mỏi mệt. Trong lòng hắn suy nghĩ rất nhiều, trong đó suy nghĩ nhiều nhất , chính là đập nước Cửu Giang có thể chống chọi với đỉnh lũ mùa mưa năm nay hay không. Sang năm sẽ có nạn lụt hung hãn hơn, có lẽ Cửu Giang xảy ra chuyện, có thể thức tỉnh một số người. Tần Mục không khỏi ác ý nghĩ đến, đột nhiên phát hiện hậu quả của suy nghĩ này, chính là xem an toàn tài sản của nhân dân thành phố Cửu Giang là trò đùa, lại cảm thấy bất đắc dĩ , không khỏi tự giễu mình.

Xe chạy rất chậm, khi chiếc xe đi đến trung tâm đường, Tần Mục kêu Tây Môn Nhạn dừng xe bên đường, hắn không bung dù, trực tiếp để đầu trần đi đến đập nước. Từ trên đập nước nhìn xuống, mực nước không thấp, Tây Môn Nhạn đi theo phía sau Tần Mục, phát ra thanh âm kinh ngạc:

- Nước năm nay rất dồi dào.

Tần Mục gật đầu, nói:

- Chỉ sợ dồi dào quá ... rồi.

Sau đó, hắn chắp tay sau lưng, bước chậm theo đập nước. Tây Môn Nhạn thừa dịp Tần Mục không chú ý, bật dù lên, đi tới phía sau Tần Mục che cho hắn, nhỏ giọng nói:

- Tần bí thư, bộ dáng này của anh, rất quái lạ.

Tần Mục nghiêng đầu nhìn Tây Môn Nhạn, nhất thời nở nụ cười.

Hai người đi dọc đập nước hơn hai giờ, trên khuôn mặt Tần Mục hiện ra thần sắc lo lắng, lấy điện thoại trong túi áo ra, cuối cùng không gọi đi. Bây giờ hắn không có bất kỳ quyền lực nào ở Cửu Giang, bất luận là tìm ai phản ứng, cũng sẽ rơi vào tình cảnh bắt chó đi cày, cho dù tìm được Phó Ngọc Bình, cũng không có tác dụng gì. Không được bí thư thị ủy đồng ý, bộ phận tài chính tuyệt đối sẽ không chi tiền. Còn nếu tập đoàn tài chính Hoa Hạ bỏ vốn, vậy chí ít cũng sẽ không qua được cửa ải của Tần lão gia tử.

Có đôi khi đấu tranh, cần phải đổ máu. Tần Mục nhớ Tần lão gia tử từng nói như vậy, thở dài.

Dọc theo đường đi, trên đập nước có mấy nơi đang thi công tu bổ, nhưng cường độ hiển nhiên rất yếu, nhiều nhất chỉ là gia cố mà thôi, không có chú ý quá lớn đối với vấn đề sót lại trước đó, điều này làm cho Tần Mục vô cùng lo lắng, nếu vạn nhất chống đỡ được đỉnh lũ lần này, lực chú ý của Cửu Giang càng sẽ không đặt ở đập nước.

Không chỉ là Cửu Giang, cả Giang Bắc sợ rằng cũng sẽ không chú ý đến đập nước.

Trở lại khách sạn, tâm tình của Tần Mục rất ảm đạm, ăn qua loa chút gì đó, liền trở về phòng. Tây Môn Nhạn nhìn theo bóng lưng Tần Mục, lấy điện thoại gọi cho Vân Băng báo cáo tình hình.

Sáng sớm hôm sau, khi Tây Môn Nhạn đi tìm Tần Mục, đã phát hiện trong phòng Tần Mục nghi ngút khói, trong gạt tàn đầy ắp tàn thuốc, còn ánh mắt Tần Mục có chút ửng đỏ, giống như cả đêm không ngủ, vội vàng hỏi thăm mấy câu.

Tần Mục không phải không ngủ, mà là không thể ngủ. Nhắm mắt lại, hắn lại cảm thấy bên tai có tiếng gào khóc, kêu la, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng mực nước dâng trào nhìn thấy trên ti vi. Điều này làm cho Tần Mục vô cùng bất an, nghĩ đến ba đứa bé sắp ra đời, đêm đó hắn đã quyết định, nên nói, hay là phải nói!

Buổi sáng, Phó thị trưởng, cục trưởng cục Văn hóa, chủ quản xây dựng văn hóa biểu thị hoan nghênh Tần Mục , hơn nữa trong phòng họp của tòa thị chính cũng treo biểu ngữ: hoan nghênh đồng chí Tần Mục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.