Thanh Quan

Chương 466: Chương 466: Tần Mục, anh là một người tốt




Tần Mục nở nụ cười, Quý Chí Cương đã bắt đầu tích lũy nhân mạch trong thành phố, nội dung hội nghị buổi chiều chỉ sợ đã biết gần hết, liền thấp giọng nói:

- Chí Cương, còn nhớ chuyện cải cách quốc xí bên Tây Túc không?

Chuyện này là chuyện mà Quý Chí Cương đắc ý khi mới làm giàu, làm sao không nhớ rõ, nghi ngờ hỏi:

- Tần ca, ý của anh là?

Tần Mục không nhiều lời, chỉ dặn Quý Chí Cương lưu ý những quốc xí đang thiếu vốn lưu động trong thành phố Đằng Long, sau đó cúp điện thoại.

Quý Chí Cương nghe được đầu đầy mờ mịt, nhưng Tần Mục chưa bao giờ nói không có căn cứ, liền đem chuyện này đặt vào trong lòng.

Tần Mục cúp điện thoại, cân nhắc trong chốc lát, chợt nghe Cừu Tiểu Thiền kêu lên:

- Ăn cơm đi.

Thanh âm làm trong lòng Tần Mục mềm nhũn, thâm tình như người vợ kêu gọi chồng mình. Hắn lắc lắc đầu, cười khổ, liền thay dép lê đi về hướng phòng ăn.

Cừu Tiểu Thiền đã thay quần áo, hai cánh tay ngọc bại lộ ra ngoài, dịu dàng bới cơm cho Tần Mục. Tần Mục lặng đi một thoáng, nói:

- Trời lạnh thế này em không sợ bị cảm lạnh sao.

Cừu Tiểu Thiền xì một tiếng nở nụ cười, chỉ vào hệ thống sưởi trong phòng nói:

- Nhé, Tần chủ tịch, bây giờ còn chưa tới thời gian cần sưởi ấm đâu, sao lại cảm lạnh đây?

Tần Mục hiện tại cảm giác miệng đắng lưỡi khô, sắc mặt trầm xuống nói:

- Em không chịu nghe lời đi, ăn cơm.

Cừu Tiểu Thiền cúi đầu nhìn bộ quần áo lộ hơn nửa ngực cùng tay trần của mình, đắc ý mỉm cười. Hôm nay nàng chuẩn bị sáu món ăn, đều là món ăn mà Tần Mục yêu thích.

- Ai nha, em quên, còn món canh đâu.

Cừu Tiểu Thiền cuống quýt chạy vào bếp, thân hình uyển chuyển càng làm người nóng cháy tim gan.

- Đúng rồi, anh thích ăn nhạt một chút phải không, hình như em bỏ muối hơi nhiều, em thêm chén nước, sắp xong thôi.

Cừu Tiểu Thiền nhô đầu khỏi phòng bếp, hô một tiếng sau đó rụt đầu vào.

Tần Mục cười nói:

- Được rồi, bỏ thêm nước không vấn đề gì, đừng thêm gia vị đặc biệt là được.

Hắn vừa dứt lời, trong phòng bếp truyền ra tiếng kêu kinh hãi, sau đó là thanh âm đồ vật rơi xuống đất. Tần Mục vội vàng chạy vào, nhìn thấy Cừu Tiểu Thiền đang ngồi dưới đất, chiếc váy đen tán lạc quanh nàng.

Trên mặt nàng rưng rưng nước mắt, tràn đầy u oán nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:

- Trong lòng của an hem chính là loại người mặt dày mày dạn, làm việc không từ một thủ đoạn nào hay sao?

Tần Mục nhìn nàng, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.

Cừu Tiểu Thiền thấy hắn không nói lời nào, chỉ ngơ ngẩn nhìn nàng, căm giận hô:

- Em đúng là tiện như vậy, em thật sự không đáng giá, cứ quấn quýt chặt lấy anh phải không? Rốt cục em cũng chỉ là…

Tần Mục không nghĩ tới Cừu Tiểu Thiền phản ứng lớn như vậy, cười khổ ngồi xổm người xuống chậm rãi nhặt mảnh sứ vỡ trên sàn. Cừu Tiểu Thiền khóc nức nở nhìn động tác của hắn, cũng không hỗ trợ.

- Tránh chân một chút, không sợ cắt trúng chân sao, cứ vậy mà ngồi dưới đất.

Tần Mục xuyên thấu qua làn váy hơi mở nhìn thấy mảnh vỡ, chỉ vào Cừu Tiểu Thiền nói.

Cừu Tiểu Thiền cắn chặt răng, chống tay xuống sàn đứng dậy, đưa tay lau nước mắt oán hận nói:

- Chưa thấy qua ai không biết tình thú như anh vậy, còn không biết dỗ dành người ta.

Tần Mục lại cười khổ, lắc đầu đem mảnh sứ vỡ trong tay ném vào giỏ rác, xoay người rời khỏi phòng bếp, nói:

- Chờ canh của em đó.

Cừu Tiểu Thiền ngây ngốc nhìn Tần Mục đi ra, tức giận giậm chân, cắn răng nói:

- Hừ, nói oan uổng người ta phải không, không chịu dỗ dành người ta phải không? Tần Mục, anh cứ tiếp tục vô tâm vô phế đi, người ta đã kéo da mặt với anh, còn bãi giọng quan với em đúng không? Được, dù sao cũng bị anh oan uổng, nếu em không làm chút gì đó thật sự là để anh xem thường.

Nói xong Cừu Tiểu Thiền lau nước mắt, từ trong một ngăn kéo lấy ra một bình nhỏ, trên mặt hiện lên biểu tình mị hoặc cùng đùa giỡn, có chút do dự tự nhủ:

- Bỏ bao nhiêu mới thích hợp đây?

Vừa nói tới đây Tần Mục đã mở máy hát bên ngoài, thanh âm thình lình vang lên làm Cừu Tiểu Thiền hoảng sợ run tay, bình nhỏ nghiêng xuống, một viên thuốc rơi vào trong nồi. Nàng cuống quýt lấy muỗng muốn vớt ra, nhưng viên thuốc rơi vào bên trong rất nhanh đã bị canh nóng hòa tan mất tích. Cho dù Cừu Tiểu Thiền vớt mãi hồi lâu cũng không thể vớt ra.

Tần Mục tắt đi âm thanh thật lớn kia, đổi lại âm nhạc nhẹ nhàng cổ điển, đi tới phòng ăn hướng phòng bếp hô:

- Xong chưa, ra ăn cơm đi.

Cừu Tiểu Thiền cắn chặt răng, luống cuống tay chân múc canh, cũng không quản được trong canh rốt cục có bao nhiêu thành phần viên thuốc tan vào, uyển chuyển đi ra đặt lên bàn, nói nhỏ:

- Cẩn thận một chút, còn nóng, uống ít thì tốt hơn.

Tần Mục kỳ quái nhìn thoáng qua Cừu Tiểu Thiền, cầm chén uống cạn, thở phào một hơi nói:

- Hôm nay nói chuyện cả buổi chiều, không uống chút nước nào, canh này thật giải khát.

Nói xong lại múc thêm một chén canh, nhìn Cừu Tiểu Thiền nói:

- Đứng đó làm gì, em cũng ăn đi.

Cừu Tiểu Thiền xấu hổ cười, sợ hãi nhìn thoáng qua Tần Mục, nhỏ giọng hỏi:

- Tần chủ tịch, anh có cảm giác có gì không khỏe hay không?

Tần Mục mỉm cười uống thêm nửa chén canh, khoát tay nói:

- Đừng mãi gọi Tần chủ tịch Tần chủ tịch, chẳng lẽ em là cán bộ thành phố, có phải anh cũng nên gọi em là Cừu phó chủ nhiệm? Gọi Tần Mục đi, nghe thân thiết.

Cừu Tiểu Thiền bật cười, nói:

- Em nhìn thấy anh nói chuyện cũng biết dịu dàng ngọt ngào, cả ngày cứ chắp tay sau lưng, giả bộ gì chứ.

Nàng thấy Tần Mục không có phản ứng gì khác thường, trong lòng an ủi mình mua phải thuốc giả. May mắn là giả, nếu là thật còn không xảy ra chuyện lớn?

Tần Mục cười sang sảng, đối mặt cùng một mỹ nữ mị hoặc, không có người đàn ông nào không cảm thấy khoan khoái, huống chi cô gái đẹp này còn chân tình với hắn, mấy lần muốn hiến thân, đây cũng làm một người đàn ông cảm thấy thật kiêu ngạo.

Tần Mục vẫn cảm thấy khát, uống liên tục ba chén mới thoải mái nấc một tiếng, tán dương:

- Tiểu Tiền, tay nghề của em càng ngày càng tốt, thật không biết không ăn cơm em làm anh có chịu được hay không đây.

Cừu Tiểu Thiên cau mũi, nhìn tô canh đã cạn, có chút làm nũng nói:

- Anh lại quá lời nữa rồi, thật không biết làm sao khi còn ở Tây Túc vẫn luôn cảm thấy anh thật chính trực đâu?

Nói xong nàng đi vào múc chén canh mang ra uống.

Ăn xong cơm, Tần Mục đi ra phòng khách ngồi dựa trên sô pha. Cục diện Đằng Long từ sau khi hắn tiếp xúc cùng Vạn Hữu Niên đã được mở ra một góc nhìn mới. Một loạt nhân vật lần lượt lướt qua trong đầu Tần Mục một lần, làm tâm tình hắn căng thẳng suốt mấy tháng rốt cục được buông lỏng xuống.

- Reng…

Quả nhiên không được yên lặng một chút nào, Tần Mục mới híp mắt chưa đầy năm phút thì di động lại vang lên. Tần Mục cầm lên xem, là một dãy số thật xa lạ, hắn suy nghĩ một chút mặc cho điện thoại reo mãi không bắt máy.

Hiện tại Tần Mục bắt đầu hiển lộ dáng vẻ tranh vanh trong huyện Thanh Thao, quyền thế dần dần nặng hơn, một ít người muốn chạy quan hệ chạy cửa sau bắt đầu hỏi thăm phương thức liên lạc của hắn, còn muốn chạy chút lộ tuyến thượng tầng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.