Tần Mục không chút biểu tình, gật đầu nói:
- Tôi đi bố trí công tác một chút.
Bùi Hải Đào ừ một tiếng, đợi khi Tần Mục đi tới cửa, Bùi Hải Đào mới nói một câu:
- Người trẻ tuổi, quá mức sắc bén đi.
Động tác của Tần Mục thoáng ngừng lại, sau đó rời khỏi văn phòng. Lần
này hắn biết chỉ sợ sau khi ra khỏi tòa lầu này, sẽ không có cơ hội trở
về, vì vậy thật sự dặn dò nhân viên cần chú ý chặt chẽ. Về phần Triệu Vũ Hiên có thể đi lên vị trí khoa trưởng hay không, phải xem tâm tư của
Bùi Hải Đào. Tần Mục nâng đỡ hắn đi lên trong khoa nghiên cứu, Bùi Hải
Đào có đồng ý bảo vệ hay không phải xem bản thân của Bùi Hải Đào. Nhưng
dựa theo sự đa mưu túc trí của hắn, bồi dưỡng một người chuyên môn kỹ
thuật làm khoa trưởng, sau đó đem khoa nghiên cứu gắt gao nắm trong tay, thật ra mới phù hợp phong cách của hắn.
Dặn dò xong hết thảy, đã sắp đến giờ tan sở, Tần Mục cười híp mắt nói với mọi người:
- Sau khi tan tầm mọi người cùng đến câu lạc bộ Kim Chính, tôi mời khách.
Mọi người hình như đều nghe được tin tức, cảm xúc thật tệ, không nói chuyện.
Tần Mục cười nói:
- Những người trẻ tuổi như các vị, sao lại không có chút sức sống nào,
một người như tôi cũng dám đến câu lạc bộ, vì sao cảm xúc của mọi người
lại thấp như vậy đây.
Hắn mới hai mươi bảy tuổi lại làm như ông già, khiến Hạ Uyển Nhi không nhịn được bật cười.
Sau đó Tần Mục đi ra ngoài, gọi điện cho Trương Tử Bình, nói mình không
đi qua. Trương Tử Bình cũng nghe được tin tức Tần Mục bị phê bình, an ủi hắn vài câu.
Đêm nay Tần Mục uống không ít, mỗi cấp dưới đều uống thật nhiều với hắn, nhất là Triệu Vũ Hiên. Tần Mục uống một trận, lại dặn dò hắn nhất định
phải quản lý tốt khoa nghiên cứu.
Trở lại trong nhà, Vân Băng đang chờ đợi hắn, Tần Mục đẩy cửa, Vân Băng nghênh đón, quan tâm hỏi:
- Cha gọi điện thoại cho em, nói hậu quả bản báo cáo của anh thật nghiêm trọng, anh có phải có tâm sự hay không?
Tần Mục buồn bực đi vào phòng khách, rót ly nước lạnh uống cạn, cảm thấy vẫn khát lại rót thêm một ly, đột nhiên nở nụ cười, nói:
- Anh nói tiểu Băng, sao em cũng nhìn thấu đây, một bước cờ này là do anh cố ý đi tới đây?
Vân Băng a một tiếng, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, như có điều gì hiểu
ra gật đầu. Hôm nay Tần Mục uống rượu thật nhiều, trên người nhiệt huyết sôi trào, nhìn bộ dạng của nàng, nhất thời dâng lên ý tứ muốn nói
chuyện:
- Thoạt nhìn em đã suy nghĩ cẩn thận, nói cho anh nghe một chút đi.
Vân Băng bật cười, nói:
- Kế hoạch của chính anh còn muốn nghe người khác nói với anh, có phải
anh muốn chiếm tiện nghi, nhất định muốn tìm người ca ngợi mình mới thấy cam tâm?
Tần Mục cười hắc hắc, ngón tay gõ lên trán, ngẩng đầu sáng mắt nói:
- Phải đó, thật sự là biết tròn biết méo, nếu nói anh không thấy đắc ý thì thật giả dối.
Vân Băng cũng rót ly nước ngồi bên cạnh hắn, cười nói:
- Em chỉ thử nói xem sao, nếu nói không đúng anh không được mắng em.
Tần Mục thuận thế ôm nàng vào lòng, cười nói:
- Có gì mà đúng hay không, quan trường thay đổi trong nháy mắt, anh cũng luôn sơ hở chồng chất.
Vân Băng trầm ngâm một chút, liền nói theo ý nghĩ:
- Kỳ thật anh đã bắt đầu kế hoạch kể từ khi lão gia tử về hưu đi?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Việc này em phỏng chừng sai lầm rồi, kỳ thật từ lúc bên Giang Bắc anh
đã lo lắng tới loại khả năng này, phần báo cáo kia đã nằm trong ngăn kéo của anh hai ba tháng.
Vân Băng kinh ngạc kêu lên một tiếng, có chút bội phục nói:
- Không thể tưởng được anh còn rất đa mưu túc trí.
Tần Mục ôm lấy nàng, nàng vờ giãy, sau đó nằm lên chân hắn, nói:
- Tần lão gia tử tạm thời rời cương vị, Cao chủ tịch ngược lại càng thêm an toàn. Đây là điều kiện Tần lão gia tử thỏa hiệp, cho nên trong
khoảng thời gian ngắn sẽ không ai động đến hắn.
Tần Mục đồng ý, vuốt nhẹ má nàng, cười nói:
- Đây là thật bình thường, nói tiếp.
Vân Băng hờn dỗi véo đùi Tần Mục, nói:
- Nếu Cao chủ tịch không gặp nguy hiểm, Giang Bắc sẽ tức giận, lúc này
động thủ với anh mới làm bọn hắn tiết được oán khí. Thứ nhất cánh chim
của anh chưa cứng, thứ hai chức quan nhàn tản, hơn nữa còn từng đắc tội
người, em phỏng chừng việc Đức gia sa lưới bên Cửu Giang có quan hệ tới
anh.
Tần Mục gật đầu nói:
- Bọn hắn đụng đến anh, quả thật là chuyện rất bình thường. Đánh rơi một nhân vật quan trọng đời sau, cho dù chỉ là một nhân vật quan trọng trên danh nghĩa, sẽ làm bọn hắn yên ổn hơn. Người sáng suốt đều có thể nhìn
ra được, Dương lão gia tử qua đời một mình Dương Hổ không thể chống vững nhà, nếu hắn không nghĩ biện pháp đổi vị trí chú ý, hắn vừa tiếp nhận
vị trí thừa kế nói không chuẩn sẽ bị rơi xuống.
Vân Băng ừ một tiếng, tiếp tục nói:
- Thay vì bị động nghênh địch, không bằng tự tìm đường sống trong chỗ
chết, đây là sách lược của anh. Đối phương vừa có manh mối đối phó anh,
anh đã giành trước đem mình đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trước làm cho
mình biến thành tiêu điểm tranh luận, sau đó có thể bị cách chức. Kể từ
đó, Giang Bắc tự nhiên sẽ không đặc biệt đứng ra dụng binh đối với anh,
anh có thể thừa dịp này hóa giải nguy cơ mà Đức gia mang đến, đúng hay
không?
Tần Mục thở dài nói:
- Lực lượng của anh vẫn quá yếu ớt, người khác đối với người dưới tay
anh hạ thủ, anh không tìm được quan hệ nào có thể mượn dùng.
Vân Băng lắc đầu, nói:
- Kỳ thật quan hệ của anh đã rất rộng, nhưng người anh giao đấu đều
không phải cấp bậc của anh có thể đối kháng, anh chỉ là chọn sai đối
thủ.
Tần Mục cười khổ nói:
- Sao lại là anh chọn sai đối thủ, là đối thủ tự mình tìm tới anh thôi, ở Cửu Giang gây sức ép, bọn hắn phản kích rất nhanh.
- Hiện tại em chỉ cảm thấy kỳ quái, làm sao anh dám mạo hiểm lớn như
vậy? Ở Cửu Giang anh giống như đã sớm biết con đê Cửu Giang có vấn đề,
nhìn toàn bộ xu thế hành trình của anh, giống như cố ý vì thế mà đi. Còn có lần này, anh chắc chắn mình trở thành tiêu điểm đứng trên dư luận
đầu sóng ngọn gió cũng sẽ không bị hao tổn quá lớn, cho nên anh mới dám
đổ như vậy, anh dựa vào cái gì?
Tần Mục cười thần bí:
- Vận khí của anh luôn không tệ lắm.
- Vận khí? Ai mà thèm tin tưởng vận khí gì của anh đâu.
Vân Băng cười nói:
- Nếu anh thật sự có vận khí, thì phải là một bước lên mây, làm sao chịu nhiều long đong như vậy?
Tần Mục trầm mặc một lúc, lẩm bẩm:
- Bởi vì trong lòng anh còn chứa nhân dân đi.
Đề tài này có chút cấm kỵ, Tần Mục nói xong hai người đồng thời lâm vào
trầm mặc, qua hồi lâu Vân Băng mới vươn tay trái ôm eo hắn, thanh âm có
chút khàn khàn hỏi:
- Sắp phải rời đi sao?
Tay Tần Mục đặt trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi nói:
- Trong thủ đô không có lão gia tử bao che, làm sao còn vị trí của anh.
Mặc dù lời nói của lão gia tử còn chút hữu dụng, nhưng không dễ ra
ngoài, nếu không sẽ biến thành lưng phản với hiệp thương với vị kia. Lão gia tử làm không được, anh cũng không làm cho lão gia tử khó xử, theo
kế sách hiện nay, chỉ phải rời khỏi thủ đô, xuống địa phương cắm rễ, đây mới là con đường của anh.